0
Lượt đọc0
Theo dõi6
ChươngTừ nhỏ, tôi đã không có chí lớn, chỉ thích ăn ngon nhàn rỗi. Mẹ vì lo xa, đã tạo cho tôi hình tượng một người điềm đạm như hoa cúc. Ai ngờ hình tượng này thành công đến mức nhà họ Thôi đến cầu hôn cho đích trưởng tử. Mẹ tôi tìm đủ lý do từ tuổi tác nhỏ đến thể trạng yếu ớt, rồi lại viện cớ bát tự không hợp. Cuối cùng hôn sự này cũng từ chối được, nhưng mẹ chưa kịp thở phào thì đoàn người đến cầu hôn suýt làm mòn ngạch cửa. Tóc mẹ bạc thêm mấy sợi vì lo lắng. 'Lan Lan à, mẹ khổ lắm! Hai mươi năm trước lo hôn sự cho mình, hai mươi năm sau lại phải lo tiếp cho con?' Tôi nắm tay mẹ, ánh mắt thiết tha: 'Mẹ ơi, người tài thì đa đoan!' Mẹ bỗng tỉnh táo hẳn: 'Ý con là chị cả?' Tôi lắc đầu như bánh xe nước: 'Mẹ nói gì thế? Con không hiểu?' Giọng chị kế tức tối vang ngoài cửa: 'Đồ giả tạo! Cứ giả vờ tiếp đi? Sao không diễn nữa?'
Chương 6
Chương 7
Chương 14
Chương 8
Chương 11
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook