0
Lượt đọc0
Theo dõi8
ChươngThái tử gi/ật tấm khăn che đầu tôi, nhăn mặt nói: 'Hóa ra người c/ứu cô đ/ộc chính là thứ x/ấu xí như ngươi?'
Hắn bảo nhìn tôi một cái cũng đủ ngán ngẩm.
Thái tử phi quở tôi thô lỗ vô lễ, sai người moi xươ/ng đầu gối tôi.
Ban cho cha mẹ nơi biên ải một nồi canh xươ/ng hầm nhừ.
Năm năm trời, tôi không giơ nổi cánh cung, không lên nổi lưng ngựa, mãi mãi không thấy lại khói sóng sa mạc trong ký ức.
Ngày cha mẹ tr/eo c/ổ t/ự v*n, tôi phóng hỏa Đông Cung.
Tỉnh lại lần nữa, tôi lại trở về cái ngày c/ứu Thái tử năm ấy.
Hoàng tử thảo nguyên vang giọng: 'Ngươi thắng, nhưng tù binh chỉ được mang đi một người.'
Thái tử lạnh lùng ra lệnh: 'Mau đưa cô đ/ộc khỏi chốn q/uỷ quái này.'
Tôi không chút do dự chỉ tay vào một người: 'Hắn, mới chính là Thái tử Đại Lương.'
Chương 8
Chương 9
Chương 6
Chương 11
Chương 7
Chương 13
Chương 13
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook