0
Lượt đọc0
Theo dõi6
ChươngTôi kéo Trần Lịch - con chó dữ này ra khỏi đám du côn. Từ ngày đó, tôi trở thành sợi xích duy nhất trói buộc con thú hoang này. Trần Lịch c/ăm gh/ét sự kiềm tỏa của tôi. Khoảnh khắc tôi tháo chiếc xích cho hắn, đôi mắt đen ngòm đầy tàn khốc của hắn phả ra hơi lạnh tử khí: "Cút đi! Đã đi thì đừng quay về. Quay lại tao sẽ gi*t mày."
Mấy năm sau, tôi thản nhiên đứng trước mặt hắn, vén cổ chờ đợi án tử. Hắn ch/ửi thề một câu tục tĩu, tay siết lấy cổ tôi nhưng chẳng dùng lực. Đầu ngón tay hắn nén lực xoa nhẹ lên da thịt, mặt mày khó chịu quỳ sụp trước mặt tôi, ngậm sợi xích nhổ vào lòng bàn tay.
"Mày đừng hòng buông ra lần nữa, nghe chưa?"
Chương 13
Chương 7
Chương 6
Chương 5
Chương 7
Chương 6
Chương 19
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook