0
Lượt đọc0
Theo dõi11
ChươngTôi thích Cố Hành Chỉ bảy năm trời, nhưng cuối cùng người chủ động hủy hôn ước cũng là tôi.
Năm đó, chùa Độ Vân bị hỏa hoạn, tôi bò ra từ đống gỗ đổ nát, tình cờ thấy hắn đi/ên cuồ/ng xông vào đám ch/áy. Thế nhưng khi nhìn thấy Chu Đại, hắn đột nhiên lặng phắc đi.
Hai người đứng nhìn nhau từ xa. Tôi lau mặt, một mình xuống núi.
Từ đó tôi hiểu ra: Có những thứ không thuộc về mình thì mãi mãi không phải của mình. Ép dưa thì đắng, cưỡng cầu chỉ thấy ngậm đắng nuốt cay.
Chương 6
Chương 5
Chương 7
Chương 20
Chương 8
Chương 8
Chương 6
Chương 14
Bình luận
Bình luận Facebook