0
Lượt đọc0
Theo dõi10
ChươngNgày tôi ch*t là ngày vui của hôn phu chưa cưới.
Trong ngôi miếu hoang ngoại thành, m/áu chảy bảy khiếu, tôi nằm co ro trên bồ đoàn, khóc lóc trước pho tượng Quan Âm đã phủ đầy bụi.
Con gái nương nhờ cửa Phật một đời, chưa từng thẹn với trời đất. Thế nhưng vì sao... lại kết thúc trong cảnh bạc tình ly tán?
Quan Âm vẫn lặng thinh, ánh mắt từ bi nhìn xuống.
Tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên ngoài cửa. Có người mang theo hơi lạnh xông vào.
Mắt tôi đã m/ù, hướng về phía hắn, giọng khản đặc nài xin:
"Dù người là ai... xin hãy mai táng cho ta. Kiếp sau, nhất định sẽ báo đáp."
Một giọt lệ nóng hổi rơi xuống giữa chân mày. Người kia r/un r/ẩy ôm tôi vào lòng.
Đêm tuyết đầu mùa, trời giá lạnh.
Tiểu tôn nữ được Trung Dũng Hầu coi như ngọc quý, ch*t thảm nơi hoang dã, hưởng dương mười sáu xuân xanh.
Chương 8
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 7
Chương 6
Chương 16
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook