Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Nếu vụ án cũ bị lật lại… thì cô ấy còn mặt mũi nào mà sống nữa…”
Tôi co ro trong chăn, im lặng không nói, tay siết ch/ặt một vật.
8
Chìa khóa xe Land Cruiser.
Bố mỗi lần về nhà đều giấu kỹ, mẹ tìm bao lần cũng không thấy. Giờ nó lại nằm trong túi áo ngủ của tôi.
Chắc hôm nay bố về nhà chỉ để thông báo ly hôn, không định ở lâu nên mới mang theo chìa khóa, định vứt lại đồ đạc rồi đi thẳng.
Bố luôn canh chừng tài sản của mình kỹ lắm.
Nhưng chẳng ngờ người ch*t rồi cũng như gió thoảng, chiếc chìa khóa xe khó tìm, chiếc Land Cruiser khó mở giờ cũng thành tài sản của tôi.
Đêm khuya thanh vắng, tôi cùng dì Tố Lâm lục lọi khắp xe Land Cruiser cả tiếng đồng hồ, chỉ tìm thấy một thẻ thang máy và chiếc điện thoại khóa mật khẩu chồng lớp.
Không thất vọng là giả, bởi bố và cô ta ngoại tình mấy năm trời, tôi tưởng họ chắc chắn có nhà riêng bên ngoài.
Giờ đây chẳng những không tìm được manh mối thuê hay m/ua nhà, ngay cả tên khu chung cư trên thẻ thang máy cũng bị mài mờ.
Dì Tố Lâm thở dài: “Ông ta đúng là kín như bưng.”
Tôi nhìn trời đã dần sáng: “Chúng ta nghỉ ngơi trước đã, ngày mai tính tiếp.”
Mười giờ sáng hôm sau, dì Tố Lâm đăng ảnh thẻ thang máy lên group phụ huynh toàn trường hỏi thăm con nhà ai đ/á/nh rơi.
Để gây chú ý, bên cạnh thẻ thang máy trong ảnh còn đặt thêm một đồng xu vàng nhỏ.
Cả buổi sáng không có tin nhắn nào, dì Tố Lâm hơi thất vọng.
Tôi phân tích: “Tập đoàn Long Thành và nhà tôi đều trong khu vực này, bố lại là người ham quyền lực. Tôi cá ông ấy không dành nhiều thời gian cho việc ngoại tình.”
Dì Tố Lâm tôn trọng phán đoán của tôi, liền nhờ vài phụ huynh khác đăng lên group khối và group lớp.
Con gái dì là Kiều Kiều bằng tuổi tôi, vì sức khỏe yếu đang nghỉ ở nhà ông bà dưỡng bệ/nh.
Nửa tháng nay em không đến trường, may mà dì quen rộng nên không ai nghi ngờ.
Nửa ngày sau, group có tin nhắn: “Thẻ này là của khu tôi đây, để tôi xem thử chìa khóa thang máy của con trai tôi còn không.”
Dì Tố Lâm nhanh trí lập tức @ người đó: “Chị ơi nhà chị ở khu nào thế, hình như em có gặp chị lúc đón con.”
…
9
Nửa tiếng sau, tôi đã có mặt tại khu chung cư cũ mà vị phụ huynh kia nhắc đến.
Cách nhà tôi chỉ ba con phố.
Tôi đi từng tòa một, cuối cùng x/á/c định được tòa 19 – nơi chiếc thẻ thang máy có thể sử dụng.
Khu chung cư không quá lớn cũng không nhỏ, người qua lại vừa phải.
Đúng là địa điểm thuận tiện mà lại kín đáo.
Bảo sao thám tử tư mẹ thuê thường xuyên mất dấu bố.
“Xe của ông Ngụy không ra vào khu này.”
“Cũng không thuê bất kỳ căn hộ nào ở đây.”
Thám tử tư khá có tâm, dù nhà tôi xảy ra chuyện lớn vẫn hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng kết quả luôn không như ý muốn.
Manh mối từ thẻ thang máy đ/ứt gánh, may mà việc phá khóa điện thoại của bố lại thuận lợi hơn dự kiến.
Khôi phục được lịch sử chat, tôi kiểm tra từng ứng dụng nhưng không thấy tin nhắn nào quá lộ liễu.
Duy chỉ trong một ứng dụng chat ít người dùng, đoạn hội thoại của một tài khoản khiến mặt dì Tố Lâm đỏ bừng.
Thám tử tư cũng hơi ngượng ngùng.
Tôi chịu thiệt vì còn nhỏ, không hiểu mấy lời lẽ tục tĩu đó.
Dì Tố Lâm đỏ mặt dịch sơ qua: “Bố cháu và cô ta hẹn nhau ở góc tầng hầm tòa 19, mỗi lần đều do cô ta lái xe, bố cháu đi thang máy xuống nên mới chỉ có thẻ thang máy.”
“Làm đến chức tổng mà chuyện này còn dùng xe người khác, đúng là trai phượng hoàng, không biết nên nói là keo kiệt hay cẩn thận nữa.”
Tôi nhíu mày.
Đã cẩn thận sao không đi cầu thang bộ cho kín đáo? Lại còn tránh được camera.
10
Xuống tầng hầm mà cũng phải đi thang máy, nếu bố không nổi đi nổi hai tầng lầu thì cố công ngoại tình để làm gì?
Chỉ có một tài khoản mạng xã hội thì không đủ x/á/c định tiểu tam là ai.
Tôi nhíu mày khó hiểu.
Dì Tố Lâm khẽ ho: “Cô ta chắc là nhân viên công ty bố cháu, hoặc đối tác.”
“Sao dì biết?”
“Trẻ con đừng hỏi nhiều.”
Dì ngại nói, tôi đành lên mạng tra nghĩa mấy câu tục tĩu đó.
Mất cả tối mới hiểu ra, hóa ra bố tôi còn thích chơi trò diễn áo công sở.
Đúng như lời dì Tố Lâm chê bai: “Ông ta không ngại làm, tôi còn ngại nhìn.”
Người càng có học lại càng thích chơi trò lạ.
Dù sao cũng thu hẹp được phạm vi nghi phạm.
Chúng tôi lái xe của bố từ tầng hầm vào công ty, đỗ ở góc khuất nhất.
Chiếc điện thoại thường dùng của bố vẫn đăng nhập OA Tập đoàn Long Thành, tôi lén gửi đoạn chat giữa bố và cô ta vào group nội bộ.
Tôi trốn trong phòng giải lao, dì Tố Lâm giả làm lao công mới để nghe lỏm chuyện phiếm của nhân viên về gia đình tôi.
Tin đồn ngoại tình luôn là chủ đề nóng, nhất là khi có nhiều manh mối thế này.
Mọi người hóa thân thành Sherlock Holmes, suy đoán xem tiểu tam của bố tôi là ai.
“Nhìn chiếc váy xanh trong avatar này, đây là đồng phục đợt đầu của công ty ta.”
“Biểu tượng cảm xúc này tôi từng thấy, hình như tự chế.”
“Cách gõ chữ này quen quá, giống như là…”
Dương Diễm Phi – trưởng phòng một bộ phận dưới quyền bố tôi, bị lôi ra ánh sáng.
Không chỉ tôi sốc, cả công ty cũng kinh ngạc.
Họ ngạc nhiên vì bố tôi và Dương Diễm Phi ít tiếp xúc ở công ty, thậm chí còn bất đồng quan điểm.
Còn tôi kinh ngạc vì hồi năm tuổi đã từng gặp cô ta.
11
Nhờ trí nhớ siêu phàm, tôi được đặc cách nhập học sớm.
Để không bị bạn lớn b/ắt n/ạt, mẹ định m/ua cho tôi vài bộ quần áo đẹp.
Tôi cười bảo mẹ cũng phải xinh đẹp để không làm con x/ấu hổ.
“Người trung niên nên có đồ đẹp mặc.” Hôm qua tivi nói vậy mà.
Thế là mẹ dẫn tôi đến gian hàng hiệu mà bà yêu thích nhất.
Chương 12
Chương 15
Chương 8
Chương 6
Chương 11
Chương 8
Chương 7
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook