Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Lớp trưởng nhắn tin.
"Các bạn ơi, bạn Tần Nhiên lớp chúng ta bị t/ai n/ạn chấn thương rồi. Mình định tổ chức mọi người ngày mai đến thăm Tần Nhiên nhé, 9 giờ sáng mai, ai rảnh hoặc muốn đi thì đăng ký với mình."
Tôi đọc xong tin nhắn, không định đi.
Nhưng sau đó, Tô Điềm nhắn riêng cho tôi.
"Châu Châu, tớ vừa dò được tin nè."
"Tần Nhiên bị h/ủy ho/ại nhan sắc rồi, trên mặt có vết s/ẹo dài, chân trái cũng tàn phế luôn."
"Hà Trí bảo Tần Nhiên bị c/ắt c/ụt phần cẳng chân, sau này phải chống nạng suốt đời."
"Còn này nữa, Tần Nhiên bị thương nặng như vậy là để c/ứu một người tên Ngụy Thanh."
"Nghe nói lúc đó có cây đổ xuống, Tần Nhiên ôm ch/ặt lấy Ngụy Thanh, cành cây g/ãy quẹt qua mặt hắn, chỉ xước nhẹ cánh tay Ngụy Thanh."
Đọc xong những thông tin này, lòng tôi bình thản.
Bởi người không liên quan, lại chưa từng chứng kiến cảnh tượng ấy, nên chẳng thể đồng cảm hay suy nghĩ gì.
Tô Điềm lại nhắn tiếp.
"Châu Châu, ngày mai chúng mình đến bệ/nh viện đi."
"Dù cậu và Tần Nhiên đã chia tay, nhưng vẫn là bạn học. Hắn bị thương nặng thế, đến thăm hỏi cũng là nên làm."
Tôi đang định nhắn lại là không đi thì có tin nhắn mới của lớp trưởng.
"Châu Hòa, Tần Nhiên nói có mấy cuốn sách để ở chỗ cậu, bảo ngày mai mang qua cho hắn."
Hôm chia tay, tôi đã chặn số điện thoại và tài khoản mạng xã hội của Tần Nhiên.
Giờ nghĩ lại, quả thật có mấy cuốn sách của hắn ở đây.
Vậy thì ngày mai đành phải đi vậy.
Hôm sau, tôi đợi Tô Điềm ở trạm xe buýt rồi cùng cô ấy đến cổng bệ/nh viện gặp lớp trưởng và mọi người.
Trong phòng bệ/nh đơn, Tần Nhiên nằm trên giường, bên má trái quấn băng gạc, mặc bộ đồ bệ/nh nhân rộng thùng thình, thoáng thấy phần ng/ực cũng có băng. Chân trái giấu dưới chăn, chân phải để lộ ra ngoài.
Ngụy Thanh ngồi cạnh giường, vừa đút cho Tần Nhiên từng miếng táo nhỏ vừa trò chuyện với các bạn.
"Chào mọi người, mình là bạn thời thơ ấu của Tần Nhiên, tên Ngụy Thanh, học trường THPT số 8."
"Cảm ơn mọi người đến thăm Tần Nhiên."
"Tần Nhiên bị thương rất nặng, mà vết thương của hắn..." Nói đến đây, Ngụy Thanh nắm lấy tay Tần Nhiên, giọng trầm xuống, "là vì mình."
"Đều tại mình, mình đã liên lụy đến Tần Nhiên."
Tần Nhiên dù yếu ớt nhưng vẫn gắng siết ch/ặt tay Ngụy Thanh, lắc đầu nhẹ, "Không phải lỗi của em, Thanh Thanh. Bảo vệ em là điều anh phải làm."
Hai người âu yếm trước mặt cả lớp, trông rất đằm thắm hạnh phúc.
Một số bạn trong lớp biết chuyện tình cảm giữa tôi và Tần Nhiên, số khác thì không. Nhưng giờ phút này, kể cả những người biết cũng hiểu chúng tôi đã chia tay từ lâu.
"Hai người tình cảm thật tốt, hoạn nạn mới thấy chân tình." Một bạn nói.
Ngụy Thanh quay lại, liếc nhìn tôi một cái rồi hướng về phía người vừa nói, cười đáp:
"Ừ, trải qua chuyện này, em yêu Tần Nhiên nhiều lắm."
"Lúc hắn ra khỏi phòng mổ, em đã hứa sẽ không lấy ai ngoài hắn, chúng em sẽ mãi bên nhau."
Mấy bạn học gật đầu, nói lời chúc phúc.
Tần Nhiên lúc này nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh hơn.
"Châu Hòa, sách của tôi đâu?"
Tôi giơ tay lên, cầm ba cuốn sách.
"Thanh Thanh, lấy giúp anh."
"Vâng."
Ngụy Thanh đứng dậy, bước đến trước mặt tôi, gi/ật phăng ba cuốn sách từ tay tôi.
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt hung dữ, thì thầm:
"Tần Nhiên giờ là của tôi, sau này tránh xa hắn ra."
Khóe miệng tôi nhếch lên, đáp nhẹ: "Cầu còn không được."
"Hừ..." Cô ta kiêu ngạo bỏ đi.
Nhưng chưa kịp ngồi xuống thì hai người lớn tuổi, có vẻ là vợ chồng, xông vào phòng.
"Ngụy Thanh, mày làm gì ở đây?" Người phụ nữ trang sức lấp lánh, ăn mặc sang trọng quát m/ắng.
Ngụy Thanh nhìn thấy, sững sờ: "Bố, mẹ."
Người phụ nữ xông tới nắm tay Ngụy Thanh lôi đi: "Mau về thôi, thằng tàn phế đó liên quan gì đến mày?"
"Mẹ nói cho mà biết, hôm qua mày bảo sau này sẽ lấy nó, mẹ không đồng ý."
"Một kẻ tàn phế, lại còn x/ấu xí, mày lấy nó làm gì? Hầu hạ nó cả đời à?"
Ngụy Thanh giãy giụa không chịu đi: "Mẹ, con yêu hắn, con không đi."
"Yêu cái thằng phế vật đó được cái gì?"
"Con bé ch*t ti/ệt, mau đi với mẹ."
Người phụ nữ vừa đ/á/nh vừa m/ắng, lôi Ngụy Thanh đi mất.
Tần Nhiên nằm trên giường, vật vã gọi: "Thanh Thanh, Thanh Thanh..."
Người đàn ông chặn tầm mắt Tần Nhiên, giơ tay cảnh cáo: "Thằng nhà Tần kia, đừng quấy rầy con gái tao."
"Tao nói cho mày biết, tao tuyệt đối không gả con gái cưng cho mày."
"Đời này muốn cưới Thanh Thanh nhà tao, mơ đi."
Nói xong, ông ta bỏ đi.
Tần Nhiên kích động, giãy giụa làm vết thương đ/au nhói, hắn rên lên: "Á, đ/au quá..."
Mấy bạn đứng gần hoảng hốt: "Mau gọi bác sĩ!"
Chúng tôi rời phòng bệ/nh, tôi và Tô Điềm chào lớp trưởng rồi đi trước.
Đợi xe buýt, Tô Điềm hỏi: "Châu Châu, Tần Nhiên và Ngụy Thanh quen nhau sau khi cậu chia tay hả?"
"Chắc vậy."
Thực ra tôi cũng không rõ.
Trước đây, tôi từng gặp Ngụy Thanh hai lần. Lần đầu là khi mới yêu Tần Nhiên, cuối tuần hắn dẫn tôi cùng Hà Trí và Ngụy Thanh đi ăn. Lần thứ hai là vào kỳ nghỉ đông năm cuối cấp, ngày Valentine, khi Tần Nhiên hẹn tôi ăn pizza thì Ngụy Thanh cũng đến.
Ngoài ra, Tần Nhiên ít khi nhắc đến Ngụy Thanh trước mặt tôi, nên tôi chẳng biết gì thêm.
Kết quả thi đại học công bố, điểm của tôi chênh lệch 6 điểm so với dự đoán.
Không đáng kể, sau khi bàn bạc với bố mẹ, tôi quyết định chọn Đại học Hạ Môn làm nguyện vọng 1.
Ngày nộp hồ sơ xong, Tô Điềm hẹn tôi gặp mặt.
Trên đường đến tiệm tráng miệng ở phố đi bộ tìm Tô Điềm, tôi bất ngờ gặp Ngụy Thanh.
Cô ta cầm ba ly trà sữa, thấy tôi liền ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười nhếch mép tiến lại gần.
"Châu Hòa, nộp hồ sơ xong rồi hả?" Ngụy Thanh hỏi với giọng điệu ngạo mạn.
Tôi không muốn trả lời: "Có việc gì không?"
Ngụy Thanh vẫn giữ thái độ: "Tôi nghe Tần Nhiên nói cậu định đăng ký Đại học Cát Lâm."
"Tiếc thật, Tần Nhiên sẽ không đăng ký trường đó nữa đâu."
"Tôi thi không tốt, đăng ký một trường dân lập ở tỉnh. Tần Nhiên để được ở cùng tôi, đã đăng ký vào Đại học Khoa học Kỹ thuật bên cạnh."
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 17
Chương 10
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook