Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi lần lượt lưu số điện thoại của mấy phụ huynh kia vào danh bạ. Con gái nghe thấy tiếng tôi về, thò nửa cái đầu ra từ phòng ngủ.
Nó liền nhìn thấy vết thương trên đầu tôi, sốt ruột mà xót xa hỏi: "Mẹ ơi sao mẹ lại bị thương?"
Tôi sờ vào miếng băng gạc trên đầu, cười nhẹ như không có chuyện gì: "Mẹ đi xe đạp không cẩn thận ngã xe đấy."
"Đã đi khám bác sĩ rồi, không sao đâu."
Con bé đứng im nhìn chằm chằm vào đầu tôi, dường như đang suy nghĩ điều gì. Nó bắt đầu khoe thành quả học tập cả ngày của mình, làm mấy bộ đề, giải đúng mấy câu hỏi.
Nhưng nó cười càng vô tư bao nhiêu, lòng tôi lại càng thót tim bấy nhiêu. Giống như ánh sáng cuối cùng trước khi chồng tôi qu/a đ/ời, một lời tạm biệt long trọng chuẩn bị cho ly biệt sắp tới.
Tôi hỏi con gái có thấy khó chịu chỗ nào không, trên người hay trong lòng. Tay nó lật cuốn sách bài tập đột nhiên dừng lại, cúi đầu im lặng giây lát rồi nói: "Mẹ ơi, hôm nay con thấy trong nhóm lớp, mọi người bảo giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ một tháng."
"Mọi người nói thầy bị người ta đến tận nơi đ/á/nh, ngay trong giờ tự học buổi sáng."
"Có người bảo nhìn thấy kẻ đ/á/nh thầy là một người phụ nữ đi/ên điên kh/ùng khùng."
Nỗi sợ hãi và bất an trong lòng dần lan ra từ một điểm nhỏ, tràn ngập khắp cơ thể. Con bé ngẩng phắt đầu lên: "Là mẹ phải không?"
Tôi không muốn con gái biết chuyện này. Ít nhất tôi cảm thấy có một người mẹ đi/ên cuồ/ng, suýt nữa đã mất kiểm soát như thế thật đáng x/ấu hổ. Với con gái, tôi luôn muốn hiện diện trước mặt nó bằng vẻ ngoài chỉn chu nhất.
Đến dự họp phụ huynh, tôi lôi từ đáy tủ ra chiếc áo khoác đắt tiền chẳng nỡ mặc, che đi cánh tay trái tật nguyền của mình, rồi vụng về tô son kẻ mắt. Dù có lẽ không khiến con cảm thấy tự hào, nhưng tôi cũng không muốn trở thành gánh nặng của nó.
Nếu nó biết mẹ mình trong văn phòng đã x/é áo trước mặt đàn ông, đi/ên cuồ/ng quất roj và ch/ửi rủa hắn ta... Nó sẽ nghĩ gì? Bạn bè nó sẽ nghĩ sao?
Tôi gượng bình tĩnh phản bác: "Sao lại là mẹ được?"
"Đương nhiên không phải mẹ rồi."
"Sáng nay mẹ ra ngoài vì cửa hàng có việc, khi quay lại trường buổi sáng thì giáo viên chủ nhiệm của các con đã không còn ở đó."
"Việc nghỉ học là do mẹ và giám thị nhà trường phê duyệt."
Con bé tỏ vẻ không tin, giơ tay véo nhẹ chóp mũi tôi cười nói: "Mẹ nói dối."
Nó nhìn thấu suy nghĩ của tôi trong nháy mắt, nhưng không vạch trần lời nói dối vụng về của tôi. Nó cười toe toét để lộ chiếc răng nanh nhọn hoắt: "Mẹ ơi, con cảm thấy thật hạnh phúc khi có mẹ làm mẹ của con."
"Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm."
Trái tim đ/ập thình thịch, dòng nhiệt từ lồng ng/ực trào ra lan khắp chân tay. Gia đình chúng tôi giống như mọi gia đình truyền thống Trung Hoa khác, luôn cảm thấy ngại ngùng khi bày tỏ tình yêu.
Tôi chưa từng nói yêu với chồng mình. Khi anh ấy còn sống, tôi cũng chưa bao giờ gọi anh bằng từ "người yêu". Anh ấy cũng chẳng nói yêu tôi, chỉ hay lầm bầm càu nhàu lúc nửa đêm rồi dụi mắt ngái ngủ nấu cho tôi bát mì.
Chúng tôi chưa bao giờ nói yêu con gái, và con bé cũng vậy. Tôi từng nghĩ bày tỏ tình yêu không phải điều thiết yếu. Nhưng giờ được nghe trực tiếp, tôi cảm thấy ấm áp chưa từng có.
Tôi vén mái tóc mai trước trán nó, nói: "Mẹ cũng yêu con nhiều lắm."
Tôi sẵn sàng hi sinh tất cả vì tình yêu, vì con gái.
Người đầu tiên tôi liên lạc là mẹ của Lư Tư Kỳ. Người phụ nữ đó ở đầu dây bên kia, khi nghe tôi nói con gái cô ta b/ắt n/ạt học đường, phản ứng đầu tiên là cười.
Cô ta hỏi tôi: "Chị có biết chồng tôi là ai không?"
Tôi nói không biết.
Cô ta hiểu ra, nói: "Kỳ Kỳ một tuần tiêu hết nghìn tệ, chị một tháng ki/ếm được bao nhiêu?"
Có tháng ba nghìn, có tháng ba nghìn rưỡi. Tôi im lặng.
Mấy câu nói của cô ta nghe chẳng ăn nhập gì nhau, nhưng dường như mỗi câu đều có mối liên hệ mật thiết. Cô ta lấy giọng điệu quen thuộc: "Thôi được, chị muốn bao nhiêu tiền?"
"Tôi khuyên chị suy nghĩ kỹ trước khi nói, bởi nếu chị mở mồm đòi trời ơi đất hỡi, tôi có thể báo cảnh sát chị tống tiền đấy."
Tôi nói: "Tôi không cần tiền."
Cô ta hỏi: "Thế chị muốn gì? Xin lỗi à?"
"Xin lỗi, con gái tôi không cố ý, được chưa?"
Tôi nói: "Tôi muốn con chị phải chịu đựng những điều giống con tôi."
Đầu dây bên kia, người vốn tự tin là chủ động bỗng im bặt. Tôi lại nói: "Và muốn các người nếm trải những gì tôi đã trải qua."
Tôi thừa nhận mình là kẻ tiểu nhân không bỏ qua mối h/ận nào. Tôi không thể rộng lượng nghe một câu 'xin lỗi' rồi xóa sạch mọi tổn thương.
Ăn miếng trả miếng tuy tà/n nh/ẫn nhưng thật sảng khoái. Cô ta rõ ràng không coi lời tôi ra gì, buông câu 'muốn nói gì thì nói, nghĩ xong muốn bao nhiêu tiền thì liên lạc tôi' rồi cúp máy.
Suốt cả tuần, tôi trằn trọc nghĩ xem bao nhiêu tiền mới là 'công bằng'. Mười nghìn? Một trăm nghìn? Hay một triệu?
Tôi trở mình cả đêm, thấy số nào cũng công bằng. Nhưng đó không phải thứ công lý tôi muốn.
Biết mẹ Lư Tư Kỳ không muốn gặp, tôi đợi đến chiều thứ Sáu khi học sinh nội trú tan học, mang theo túi lớn th/uốc cảm đến trường.
Trong nhóm lớp có WeChat của cô ta, ảnh đại diện là hình cô ta. Mười dòng trạng thái cho người lạ xem có ảnh Lư Tư Kỳ, cả hình chiếc xe nhà họ.
Tôi đến chờ từ sớm. Trước cổng trường, từ chỗ vắng tanh đợi đến khi chật cứng phụ huynh.
Chiếc xe màu đen từ góc rẽ lao tới, trong chớp mắt tôi đã nhận ra - đó là xe của mẹ Lư Tư Kỳ.
Chiếc xe đột ngột quay đầu, rẽ vào con hẻm vắng sau trường rồi tắt máy.
Chương 17
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook