Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Nếu chỉ ảnh hưởng đến Omega thì thật quá đáng thương.
Tôi nửa nằm trên sofa, vừa hỏi anh vừa đưa tay chạm vào gáy. Cảm giác bỏng rát vẫn còn, dường như có chút m/áu thấm ra.
"Em không sao."
Anh đáp rồi áp sát lại, giữ ch/ặt tay tôi: "Lúc đ/á/nh dấu anh không kiểm soát được nên cắn hơi sâu."
"Vậy các Alpha đ/á/nh dấu ai cũng như thế này sao?"
Bất kể độ tương hợp thế nào, chỉ cần là Omega là cắn thật sâu, một cái dấu hoàn toàn không tình cảm.
Bỗng tôi nhớ đến người trong lòng anh, cúi mắt nói khẽ: "Hay là... ngoại trừ người ấy ra, ai cũng được?"
"Không phải."
Anh đáp gọn rồi kéo tay tôi, đ/è xuống sofa hôn lên cổ: "Em khác biệt."
Đúng lúc ấy, điện thoại tôi reo.
[Tít tít...]
Âm thanh ngắt quãng hành động của anh.
Tôi cầm máy nhìn, số ẩn danh.
"Alo, ai đấy?"
Tôi hỏi rồi bật loa ngoài, đặt điện thoại lên sofa. Kéo Sở Nam Dương về phía mình, tôi đáp lại nụ hôn của anh. Mấy ngày nay nhờ bị đ/á/nh dấu, tôi phụ thuộc vào anh nhiều lắm. Chỉ cần anh khẽ vẫy gọi, tôi liền muốn đáp ứng.
"Là anh, Cố Mạc."
Nghe tên ấy, người tôi đờ ra. Ngạc nhiên nhìn Sở Nam Dương, ánh mắt lạnh lẽo của anh lập tức dán ch/ặt vào chiếc điện thoại.
Cố Mạc - ánh trăng trong lòng Sở Nam Dương.
5
Cố Mạc là "vị hôn thê" gia tộc Sở Nam Dương sắp đặt. Nghe nói nếu độ tương hợp cao, hai nhà sẽ kết thông gia.
"Alo, em có nghe không?"
Giọng nói bên kia khiến tôi tỉnh táo.
"Vâng, em nghe đây. Có việc gì ạ?"
Tôi đáp rồi liếc Sở Nam Dương, ngồi thẳng dậy chỉnh lại trang phục.
"Anh về nước rồi."
Anh ta vừa nói, Sở Nam Dương đã cầm lấy điện thoại. Tôi thấy ánh mắt anh thay đổi, chau mày. Đây là dấu hiệu muốn tái hợp tình xưa sao? Quả nhiên người lâu không liên lạc đột nhiên xuất hiện ắt có chuyện chẳng lành. Hắn ta đến để tuyên bố chủ quyền với tôi đây.
"Anh cũng đến tuổi kết hôn rồi."
Lời nói tiếp theo của hắn khiến tôi cảm giác như đang khoe khoang. Thấy sắc mặt Sở Nam Dương bất thường, tôi không đợi Cố Mạc nói hết liền gi/ật điện thoại.
Đẩy Sở Nam Dương ngã ra sofa, tôi cúi xuống hôn môi anh, giọng trầm khàn: "Muốn tái hợp với ánh trăng của anh? Tiếc thật, chúng tôi đã kết hôn rồi. Dù độ tương hợp thấp, tôi cũng không tính ly hôn đâu."
Sở Nam Dương nhướng mày, áp sát tai tôi thì thầm: "Dám không..."
Lời nói nhỏ nhẹ nhưng tôi nghe rõ mồn một, tai đỏ ửng. Ngón tay chạm vào cúc áo anh, liếc điện thoại vẫn sáng, tôi khom người hôn lên tai Sở Nam Dương: "Dám chứ."
Rồi tôi nhìn màn hình, giọng kiêu hãnh:
"Cố Mạc, anh về để cưới Sở Nam Dương ư? Thế anh thử đoán xem anh ấy đang ở đâu?"
Môi cong nụ cười, tôi không cúp máy mà trực tiếp x/é áo Sở Nam Dương...
6
Mãi lo/ạn đến sáng, mở mắt đã không thấy Sở Nam Dương đâu. Tìm điện thoại thì phát hiện cuộc gọi "số ẩn danh" hôm qua kéo dài 480 phút. Cố Mạc nghe cả đêm? Thật khó tin.
Tôi nhíu mày, cảm thấy Cố Mạc đúng là có bệ/nh. Vứt điện thoại, phát hiện tờ giấy trên bàn: [Anh đi gặp Cố Mạc nói rõ chuyện. Em nghỉ ngơi đi.]
"Nghỉ cái gì, ngủ suốt từ nãy đến giờ rồi."
Tôi lẩm bẩm rồi x/é vụn tờ giấy bỏ vào thùng rác, lòng dâng lên nỗi bực bội.
Sở Nam Dương đi gặp ánh trăng, bảo tôi ở nhà yên lặng đợi? Làm sao có thể.
May mắn tôi đã cài định vị vào điện thoại anh. Ban đầu là để phát hiện anh nhanh khi đến kỳ phát nhiệt, giờ lại dùng để bắt gian.
Vị trí định vị là một quán bar. Tôi vội mặc đồ, thẳng tiến đến đó. Phòng VIP rất dễ tìm, hỏi qua loa đã thấy. Vừa đến cửa đã ngửi thấy mùi xạ hương nồng nặc từ pheromone Alpha, cùng hương rư/ợu trắng đặc trưng của Sở Nam Dương.
Không có mùi Omega, chỉ toàn pheromone Alpha? Tôi dừng bước. Sao lại là Alpha? Chẳng phải Sở Nam Dương đến gặp Cố Mạc sao?
Cánh cửa bất ngờ mở ra. Người bước ra khoác áo dài màu kem, gương mặt ưa nhìn, cao hơn tôi cả vai, tóc buông thả ngang vai. Mùi xạ hương xộc thẳng vào mặt.
"Ồ, Lâm Lạc Hàn? Bảy năm không gặp, em lùn đi rồi nhỉ?"
Hắn mỉm cười cúi người ngửi tôi: "Omega mùi cam ngọt, thơm thật. Chẳng trách tối qua hai người đi/ên cuồ/ng thế."
Lúc hắn nói, tôi ngẩng mặt cười nhạt: "Vậy thật khổ tâm anh phải nghe cả đêm."
Sở Nam Dương đứng sau Cố Mạc nghe vậy bật cười. Cố Mạc nhướng mày dựa vào cửa: "Không khổ. Tin không, nếu là anh, anh sẽ không buông em sau một đêm đâu."
7
Cố Mạc vừa cười vừa liếc nhìn tôi từ đầu đến chân. Sở Nam Dương mắt lạnh bước tới, túm cổ áo hắn quăng ra xa: "Tránh xa anh ta ra."
Cố Mạc ngã trên sofa vẫn cười: "Nam Dương, cậu thực sự hiểu thế nào là độ tương hợp cao sao?"
Ánh mắt hắn hướng về tôi, cởi áo khoác thong thả: "Độ tương hợp cao nghĩa là Alpha chỉ cần khẽ vẫy tay, Omega sẽ quỳ gối."
Cố Mạc vô cớ nói về độ tương hợp. Tôi chỉ thấy hắn bệ/nh hoạn, hoàn toàn không để ý. Tôi đang suy nghĩ vì sao mình vui thế khi "ánh trăng" của Sở Nam Dương hóa ra lại là Alpha.
Bỗng tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Chương 402
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook