Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Cô ấy đưa cho tôi bằng chứng cuối cùng, cũng là sự giải thoát sau cùng.
Thẩm Ngạn trở về vào một ngày mưa phùn lất phất. Anh mang quà cho cả tôi và Tuế Tuế - cho tôi là một chiếc khăn lụa xinh đẹp, còn Tuế Tuế được nhận chiếc thuyền điều khiển từ xa. Anh kể chuyện về "Thâm Quyến", than phiền về công việc bận rộn, nhưng khí sắc rất tốt, như vừa đi nghỉ dưỡng về.
Tuế Tuế nhào vào lòng anh đòi nũng nịu. Thẩm Ngạn ôm con trai, ánh mắt dịu dàng hướng về phía tôi: "Vợ à, nhớ anh không?"
Tôi đang đeo tạp dề nấu canh, làn hơi nóng bốc lên làm mờ tầm mắt. "Nhớ chứ." Tôi đáp. Nhưng là nhớ để buông bỏ.
Sau bữa tối, Tuế Tuế đã ngủ. Tôi ngồi trên sofa, đẩy nhẹ chồng ảnh chụp về phía anh. Nụ cười trên mặt anh lập tức đóng băng, sắc mặt dần tái đi trông thấy.
"Uyển Uyển, em nghe anh giải thích..." Giọng anh khàn đặc r/un r/ẩy.
"Giải thích gì?" Tôi bình thản nhìn anh, ngay cả bản thân cũng ngạc nhiên vì sự điềm tĩnh này, "Giải thích tại sao anh lại mặc bộ đồ em m/ua, đứng trong căn bếp của chúng ta nấu ăn cho người phụ nữ khác?"
"Giải thích vì sao cùng đôi tay từng dắt con trai đi dự hội thao, anh lại nắm tay kẻ khác?"
"Giải thích tại sao anh lại đưa cô ấy đến Tam Á? Nơi chúng ta từng hứa sẽ đưa Tuế Tuế quay lại khi con lớn hơn?"
Anh nghẹn lời, mọi lời biện minh đều kẹt lại trong cổ họng. "Cô ấy... cô ấy là thực tập sinh mới vào công ty, còn trẻ quá, nhất thời hồ đồ..." Anh nói lắp bắp không thành lời, "Anh yêu em, yêu Tuế Tuế, yêu tổ ấm này! Uyển Uyển, em tin anh đi, anh sẽ c/ắt đ/ứt ngay với cô ta!"
Anh quỳ xuống, nắm ch/ặt tay tôi, nước mắt giàn giụa. "Anh không thể sống thiếu hai mẹ con... Xin em, Uyển Uyển, cho anh thêm cơ hội. Vì Tuế Tuế..."
Tuế Tuế. Lại là Tuế Tuế.
Tình yêu chúng tôi bắt đầu bằng ngọt ngào, lời ăn năn của anh kết thúc bằng trách nhiệm. Còn cảm xúc của tôi, dường như chưa bao giờ nằm trong ưu tiên hàng đầu của anh.
"Thẩm Ngạn," Tôi từ từ rút tay lại, "Ngày cưới, em tưởng mình đã có được cả thế giới."
"Giờ mới biết, thế giới ấy làm bằng giấy, gió thổi qua là tan tành."
Anh gục xuống sàn như chiếc vỏ rỗng vỡ vụn. Tôi đứng dậy, bước vào phòng ngủ, bắt đầu thu dọn đồ đạc một cách bình thản.
Không nhiều, chỉ một vali. Vài bộ quần áo, đồ dùng cần thiết của Tuế Tuế, giấy tờ của chúng tôi và cuốn album cưới.
Anh xông vào chặn tôi: "Em định đi đâu? Anh không cho em đi!"
"Em không xin phép anh." Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông mình từng yêu thương nhiều năm giờ đã hoàn toàn xa lạ, "Thẩm Ngạn, nữ chính cũng có lúc rời khỏi sân khấu."
"Nhất là khi kịch bản của cô ấy đã bị biến thành thảm họa."
Tôi kéo vali ra cửa, ngoảnh lại nhìn lần cuối ngôi nhà chứa đầy ước mơ và hy sinh của mình. "Luật sư sẽ liên lạc với anh. Về Tuế Tuế. Về ly hôn."
"Trước khi anh hiểu rõ mình yêu ai, muốn gì, Tuế Tuế sẽ ở với em."
Cánh cửa đóng sầm, tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở đầy đ/au đớn của anh.
Bên ngoài, mưa đã tạnh từ lúc nào. Gió vẫn thổi nhưng có vẻ dịu hơn.
Tôi hít sâu làn không khí se lạnh, lấy điện thoại đặt vé máy bay về nhà. Cùng Tuế Tuế rời khỏi thành phố đầy dối trá này.
Năm thứ 5 sau cái kết ngọt ngào, chồng tôi ngoại tình.
Câu chuyện cổ tích của tôi cuối cùng đã tỉnh giấc.
Nhưng không sao.
Tôi sẽ tự mình viết nên một khởi đầu mới cho hai mẹ con.
2
Dù không có hoàng tử, công chúa thực thụ vẫn có thể tự trao vương miện cho chính mình.
Về đến nhà bố mẹ đã tối mịt. Mẹ mở cửa, nhìn thấy vali bên chân tôi và Tuế Tuế đang ngái ngủ gục trên vai, nụ cười trên mặt bà đóng băng.
Bố bước từ phòng khách ra, trên tay còn cầm bình tưới hoa.
"Có chuyện gì thế này?" Ông hạ giọng sợ đ/á/nh thức Tuế Tuế.
Tôi đưa Tuế Tuế vào phòng cũ của mình trước khi lấy chồng. Cậu bé mệt lả, vừa chạm giường đã lăn qua ôm con thú bông cũ ngủ say. Khép nhẹ cửa phòng, tôi trở ra phòng khách.
Mẹ đã rót cho tôi ly nước ấm. Hơi ấm từ cốc nước lan tỏa lòng bàn tay. Bố ngồi trên ghế mây đối diện, chau mày.
Tôi mở miệng định nói nhưng phát hiện những lời đã tập đi tập lại trong lòng giờ đặc quánh như đ/á trong cổ họng. Cuối cùng chỉ đặt chồng ảnh lên bàn kính.
Đẩy về phía trước.
Phòng khách tĩnh lặng đến mức chỉ nghe tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ quả lắc cũ.
Mẹ cầm từng tấm ảnh lên xem. Tay bà r/un r/ẩy, môi bặm lại trắng bệch.
Bố đón lấy ảnh, xem vài tấm rồi đ/ập mạnh xuống bàn. Ng/ực ông phập phồng, gân xanh nổi lên ở thái dương. "Đồ vô lại!" Bốn chữ rít ra từ kẽ răng chứa đựng cơn thịnh nộ dữ dội.
Mẹ không nói gì, chỉ đứng dậy ôm ch/ặt lấy tôi. Vòng tay bà thoảng mùi bột giặt quen thuộc từ thuở ấu thơ. Cái ôm ấy khiến bờ vai gồng cứng bấy lâu của tôi bỗng oặt xuống.
Tôi dúi mặt vào vai mẹ, nước mắt cuối cùng cũng trào ra. Không phải tủi thân, mà giống như sợi dây căng thẳng quá lâu cuối cùng tìm được chỗ an toàn để buông lỏng.
"Ly hôn!" Bố dứt khoát một từ như đóng đinh, "Con gái bố không để cho người ta chà đạp thế này!"
"Tuế Tuế bố mẹ nuôi được," Mẹ vỗ lưng tôi, giọng nghẹn ngào nhưng kiên định, "Con khỏe mạnh là được."
Khoảnh khắc ấy, tôi biết đường lui của mình không phải một căn phòng, mà là hai ngọn núi luôn rộng mở và thắp sáng đèn chờ đợi.
3
Hôm sau, luật sư gọi điện cho Thẩm Ngạn.
Tôi đứng trên ban công nhà bố mẹ, ngắm những đóa hoa hồng mới nở trong vườn, lắng nghe luật sư dùng ngôn từ chuyên nghiệp chuyển tải yêu cầu ly hôn của tôi.
Chia tài sản rõ ràng, quyền nuôi con thuộc về tôi, anh ấy có quyền thăm nom.
Đầu dây bên kia, giọng Thẩm Ngạn vọng qua loa điện thoại luật sư, méo mó nhưng vẫn nghe rõ sự k/inh h/oàng cùng hoảng lo/ạn.
"Không... Không thể thế được. Tôi phải nói chuyện với Uyển Uyển!"
Luật sư nhìn tôi, tôi lắc đầu.
"Thưa ông Thẩm, thân chủ của tôi hiện không muốn trực tiếp đối thoại với ông."
Chương 8
Chương 8
Chương 7
Chương 5
Chương 7
Chương 6
Chương 10
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook