Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi lên tiếng: "Em muốn vào nhà vệ sinh."
Tạ Liễn Chu khựng lại một nhịp, sau đó thuận theo ý tôi mà vén chăn lên.
"Anh đỡ em, hay bế..."
Tôi gi/ật mình, đẩy phắt bàn tay anh đang chìa ra.
"Không cần!"
Chuyện này thật... đỏ mặt quá đi. Chẳng lẽ em không có chân hay sao?
Kết quả là vừa chạm chân xuống đất, đầu gối tôi đã mềm nhũn, cả người đổ sập xuống.
May mà Tạ Liễn Chu nhanh tay đỡ lấy, tôi mới không ngã dúi dụi.
"Đây là..."
Chuyện gì thế này?
Tạ Liễn Chu giải thích: "Có thể do ngủ lâu quá, hoặc cũng có thể là hậu chứng sau t/ai n/ạn."
Vừa nói, anh vừa bế tôi lên.
Nhưng lòng tôi mãi không thể bình tâm.
Dù có chậm hiểu đến mấy, tôi cũng nhận ra sự bất thường rồi.
Chỉ trong vài nhịp thở, Tạ Liễn Chu đã bế tôi vào tận nhà vệ sinh.
Nhẹ nhàng đặt tôi xuống, anh do dự một chút.
Tôi vội vàng từ chối: "Em tự làm được! Anh ra ngoài đi!"
Thấy vậy, Tạ Liễn Chu đành gật đầu: "Anh đứng ngoài cửa, cần gì thì gọi nhé."
Vừa quay lưng đi khỏi, tôi lập tức chạy đến khóa trái cửa lại.
Tim đ/ập thình thịch, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi khó hiểu.
Thật kỳ lạ.
Tạ Liễn Chu có vấn đề.
Cơ thể... của tôi cũng không ổn.
Tại sao lên xe là tôi buồn ngủ ngay?
Tại sao tỉnh dậy lại uể oải toàn thân?
Giờ nghĩ lại, ngay cả câu nói "Em không nhớ gì sao?" của Tạ Liễn Chu lúc ấy cũng mang đầy vẻ dò xét.
Mười năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Tôi ôm lấy đầu, cố sức nhớ lại.
Lẽ ra, tôi của hiện tại và tôi mười năm sau phải là một. Dù không trải qua, đầu óc cũng không nên trống rỗng thế này. Tiềm thức của thân thể này phải gợi ý cho tôi chứ.
Nhưng càng cố nhớ, đầu tôi càng nặng trịch.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, như vừa được vớt từ dưới nước lên.
Tôi thở hổ/n h/ển, kiệt sức.
Mắt tối sầm lại.
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.
"Tầm Nguyệt, Tầm Nguyệt."
Giọng Tạ Liễn Chu như mũi tên x/é toang bóng tối.
Tôi ngẩng phắt đầu lên.
Ngay khoảnh khắc ấy, một chuỗi hình ảnh xa lạ hiện lên trong tâm trí.
Cùng một nhà vệ sinh, cùng tiếng gõ cửa đó.
Tạ Liễn Chu thấy "tôi" mãi không trả lời, bắt đầu cuống quýt, đi/ên cuồ/ng đ/ập cửa.
"Tầm Nguyệt!"
"Tầm Nguyệt em mở cửa đi, anh xin em!"
"A Nguyệt!"
Anh đ/á tung cửa, thấy "tôi" nằm bất động trên sàn, người đầy m/áu.
Hoảng lo/ạn, bất lực, sợ hãi.
Khoảnh khắc này, tầm mắt tôi dường như cũng ngập tràn màu đỏ.
Toàn thân lạnh buốt, hơi thở nghẹn ứ.
Rầm!
Trùng khớp với hình ảnh trong đầu.
Tạ Liễn Chu đ/á cửa xông vào.
"Tầm Nguyệt."
Ngay cả biểu cảm trên mặt cũng y hệt.
Có lúc, tôi không phân biệt nổi đây là thực hay ảo.
Chỉ theo bản năng thốt lên: "Anh..."
Nhưng trong đầu vang lên giọng nói khác: "Tạ Liễn Chu."
Trước năm 19 tuổi, tôi hiếm khi gọi đầy đủ họ tên anh như thế.
Tôi đuối sức dựa vào ng/ực Tạ Liễn Chu, cố gắng trấn tĩnh.
Đây là... ký ức của tôi?
Liếc nhìn cổ tay, vết s/ẹo gồ ghề x/ấu xí hiện rõ.
Ngay sau đó, Tạ Liễn Chu nắm lấy cổ tay tôi.
Không nói không rằng liền bế tôi ra ngoài.
"Chờ đã!"
Tôi ngượng ngùng: "Em chưa..."
Anh mím môi, buông tôi ra rồi đứng đó nhìn chằm chằm.
Hai đứa đối mặt như gà chọi nhau.
Không khí im lặng hồi lâu.
Mặt tôi dần đỏ ửng, tạm thời quên mất chuyện ký ức, hối hả đẩy anh ra: "Anh ra ngoài đi mà! Anh cứ nhìn thế này, em làm sao... làm được!"
Tạ Liễn Chu đứng như tượng đ/á, chau mày: "Anh đâu có chưa thấy bao giờ, lúc thân mật em còn..."
"Im đi!"
Tôi nhanh tay bịt miệng anh.
Mặt đỏ bừng đến tận cổ, tai nóng ran.
Dù kinh nghiệm thực tế bằng không nhưng kiến thức sách vở thì đầy mình.
Tôi hiểu ngay Tạ Liễn Chu đang ám chỉ điều gì.
"Anh ra ngoài đi x3! Em không sao, em không t/ự t* đâu, em chỉ muốn đi vệ sinh thôi!"
Lời vừa dứt, Tạ Liễn Chu khựng lại.
"..."
Môi anh động đậy.
Vì bị tôi bịt miệng nên giọng nho nhỏ, tôi không nghe rõ.
Cũng không kịp để ý nữa, bị trì hoãn một hồi, tôi thực sự rất gấp.
"Anh không ra ngoài em tè ra quần bây giờ, anh ơi!"
Tạ Liễn Chu thở dài, cuối cùng nhượng bộ, quay người.
Thấy anh đi, tôi vẫn hét theo: "Ra ngoài cửa kia!"
"Cấm nghe lén!"
Cánh cửa vừa bị anh đ/á hỏng nên chỉ khép hờ.
Đúng là!
9
Giải quyết xong xuôi, tôi mới có tâm trí nghĩ chuyện khác.
Nếu không nhầm thì cơ thể hiện tại của tôi đang có vấn đề.
Tôi đã từng t/ự s*t.
Ngay trước mặt Tạ Liễn Chu.
Nên lúc nãy thấy tôi lâu không ra, anh mới hoảng hốt thế.
Vừa rồi...
Tôi sờ lên ng/ực.
Nỗi kh/iếp s/ợ vừa rồi đến quá bất ngờ, ngay cả tôi cũng không hiểu vì sao.
Lúc mới xuyên qua không nghĩ nhiều, cũng không để ý thân thể mình thế nào.
Giờ đây, tôi cảm thấy mọi thứ đều sai sai.
Hình như đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.
Hay là... hỏi Tạ Liễn Chu?
Cứ nói là tôi mất trí nhớ.
Vừa nghĩ vừa bước ra ngoài.
Tạ Liễn Chu đứng trước cửa kính, dáng lưng phảng phất nỗi cô đơn khó tả.
"Tạ Liễn Chu."
Anh quay lại, vẻ mặt hoàn hảo không tì vết.
"Điện thoại của mẹ."
Nhìn chiếc điện thoại đưa tới, câu đến cổ họng tôi nuốt chửng.
Vui mừng đón lấy: "Mẹ ơi! Hai người ở đâu thế, con nhớ quá!"
Vốn rất vui, nhưng vừa mở miệng, giọng tôi đã nghẹn lại.
"Sao không ở nhà, sao lại chuyển nhà?"
"Gả con cho Tạ Liễn Chu xong là bỏ mặc con à?"
Đầu dây bên kia, mẹ tôi cười: "Bọn mẹ cũng nhớ con, lát nữa về liền. Con với Tiểu Chu phải sống tốt, đừng hay hờn dỗi nữa."
Giống hệt những lời trước đây khi tôi mách tội Tạ Liễn Chu.
Đừng hay hờn dỗi.
Tôi liếc nhìn màn hình.
Ghi chú là "Mẹ".
Không hiển thị số.
"Con biết rồi, mẹ."
"A Nguyệt của mẹ ngoan nhất rồi."
Nghe câu này, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh mẹ dịu dàng.
Nhưng tôi cảm thấy... toàn thân lạnh toát.
Đây không phải mẹ tôi!
Bố mẹ tuy chiều tôi nhưng việc lớn luôn rõ ràng thưởng ph/ạt.
Trước khi nghe điện, tôi đã chuẩn bị tinh thần bị m/ắng vì vụ t/ai n/ạn gây chấn động, khiến cổ phiếu Tầm gia lao dốc.
Nhưng mẹ tôi thương tôi, m/ắng xong chắc chắn sẽ an ủi.
Chương 6
Chương 9
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Chương 8
Chương 10
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook