Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi đã giặt sạch sẽ chiếc cà vạt lấy tr/ộm từ Phó Lưu Xuyên.
Là phẳng phiu.
Rồi đặt lại vào chỗ cũ.
Còn chiếc mới m/ua.
Tôi nhét cho Châu Châu: "Cậu mang về đưa anh trai cậu đi."
Cô ấy cũng có một người anh trai.
Anh ruột.
Châu Châu sốt ruột gãi đầu gãi tai: "Hay là... cậu thử tỏ tình với anh trai lần nữa xem?"
Lông mi tôi run nhẹ.
Chỉ biết cúi mặt cười khổ.
Sao lại không nghĩ đến chứ?
Giá như tôi là một người bình thường, tình cảm dành cho Phó Lưu Xuyên lành mạnh.
Tôi đã thử lần nữa rồi.
Nhưng tôi là một kẻ bi/ến th/ái đen tối.
Anh trai tôi lại là người đứng dưới ánh mặt trời.
Thứ tôi muốn không chỉ là ở bên anh ấy.
Mà là xâm chiếm, làm bẩn, biến anh ấy thành thứ chỉ thuộc về mình tôi.
Thứ tình cảm như vậy, làm sao anh ấy có thể chấp nhận?
8
Tôi định chuyển ra khỏi nhà họ Phó.
Trước đó, tôi bắt đầu cố gắng đoạn tuyệt với Phó Lưu Xuyên.
Việc này thực ra rất khó.
Bởi bao năm nay, cuộc đời chúng tôi đã đan xen vào từng chi tiết nhỏ nhất.
Sáng sớm, anh như thường lệ chiên cho tôi chiếc bánh trứng tươi mềm chín tới.
Nhưng tôi lặng lẽ đẩy chiếc đĩa sang.
Cầm lát bánh mì sandwich bên cạnh, bắt đầu phết mứt việt quất.
Phó Lưu Xuyên mặt hơi tái: "Sao vậy Liễu Liễu, không khỏe à?"
Tôi cắn một miếng lớn bánh mì: "Chán rồi."
Phó Lưu Xuyên ngây người nhìn tôi.
Một lát sau, anh gượng nở nụ cười tái nhợt: "Vậy ngày mai em muốn ăn gì, anh sẽ đổi..."
"Anh."
Tôi lịch sự nói, "Em bao nhiêu tuổi rồi, chuyện ăn sáng không cần phiền anh nữa."
"Thời gian của anh, nên dùng vào việc có ý nghĩa hơn."
Chẳng mấy chốc, Châu Châu nhắn tin cho tôi.
"Trời đất ơi, cậu nói gì với anh trai vậy? Cả buổi sáng anh ấy thẫn thờ, họp hành còn m/ắng người ta nữa."
Tôi đáp: "Tớ chuẩn bị chuyển ra ngoài ở."
Có lẻ không sống chung dưới một mái nhà.
Ham muốn bi/ến th/ái của tôi dành cho Phó Lưu Xuyên sẽ ng/uôi ngoai phần nào.
Tôi hi vọng như vậy.
Nhưng Châu Châu tiếp tục: "À này, vừa rồi Lâm Quan Nguyệt đến công ty, còn ở văn phòng anh cậu khá lâu đấy."
Tay tôi siết ch/ặt.
Chiếc tách sứ mỏng tan vỡ vụn trong lòng bàn tay.
M/áu chảy ròng ròng.
Nỗi đ/au ấy kỳ lạ khiến tôi bình tĩnh trở lại.
Sơ c/ứu vết thương qua loa.
Tôi mở phần mềm giám sát trên điện thoại.
Trong văn phòng Phó Lưu Xuyên.
Lâm Quan Nguyệt xách túi đứng đối diện, vẫy tay tùy ý: "Vậy ngày mai gặp nhé, Phó Lưu Xuyên."
Phó Lưu Xuyên gật đầu: "Cứ làm như đã thỏa thuận, cô tự nhiên hành động."
Họ đã thỏa thuận điều gì.
Phó Lưu Xuyên để Lâm Quan Nguyệt tự do hành động.
Tôi hoang mang nghĩ.
Thì ra Phó Lưu Xuyên không chỉ che chắn cho mỗi mình tôi.
Lâm Quan Nguyệt rời đi.
Văn phòng chỉ còn lại anh trai tôi.
Ba giờ chiều, nắng chói chang.
Anh tùy ý dùng điều khiển từ xa đóng rèm cửa.
Ánh sáng trong phòng đột ngột tối sầm.
Phó Lưu Xuyên xoay ghế, ngắm nghía bản thân trong tấm gương đối diện.
Rồi cởi hai khuy áo sơ mi, gi/ật phăng chiếc cà vạt vốn được buộc chỉn chu.
Tôi nhận ra chiếc cà vạt đó.
Là thứ tôi đã lấy tr/ộm rồi trả lại.
Nó từng ở bên tôi, trở nên ẩm ướt và nhớp nháp.
Giờ đây, lại nằm trong lòng bàn tay Phó Lưu Xuyên.
Thong thả đung đưa giữa các ngón tay.
Cổ họng tôi khô khốc, tưởng tượng bàn tay ấy đang nghịch không phải cà vạt.
Mà là tôi.
Chỉ cần tưởng tượng cảnh tượng ấy, tôi đã run lên vì hưng phấn, n/ão bộ lóe lên ánh sáng trắng.
...
Tôi tắt màn hình giám sát.
Gục trên ghế sofa thở gấp.
Tự nhủ trong lòng.
- Phó Liễu Liễu, cô là một kẻ bi/ến th/ái vô phương c/ứu chữa.
9
Tiểu thuyết của tôi lại cập nhật chương mới.
Độc giả còn phấn khích hơn tôi.
"Ôi trời ơi, lắp camera trong văn phòng anh trai, quá gợi cảm."
"Ngoài đời tao hét bi/ến th/ái mau báo cảnh sát, trong truyện tao chỉ biết nói thêm mười chương nữa đi."
"Có khả năng nào anh trai biết em gái lắp camera, trong lòng thầm sướng nên cố ý dụ dỗ không?"
"Lầu trên nói thêm đi... đầu bếp giỏi một câu là cả một bữa tiệc..."
Tôi nhắm mắt lại.
Tưởng tượng những cử chỉ đó của Phó Lưu Xuyên đều là cố ý làm cho tôi xem.
Mục đích là để quyến rũ tôi.
Tiếc là khi mở mắt.
Tấm ảnh gia đình trên bàn lại nhắc nhở tôi.
Chúng tôi là anh em.
Chỉ là anh em.
Tôi tắt bài đăng.
Cùng Châu Châu ra ngoài ăn tối.
Cô ấy chọn lẩu nấm Vân Nam.
Đến nơi, tôi mới phát hiện anh trai cô ấy cũng có mặt.
"Em tặng anh cà vạt đắt quá."
Anh ta nói,
"Trời ơi anh toàn để thờ chứ dám đeo đâu."
"Bữa nay anh đãi, coi như đáp lễ chút đỉnh."
Anh ta múc canh cho tôi, hăng hái rót nước ngọt.
Hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên nghi ngút.
Tôi cảm thấy mình chắc ăn nhầm nấm gây ảo giác.
Không thì sao lại thấy Phó Lưu Xuyên đứng ngoài cửa sổ như một bóng m/a.
Tôi dụi mắt.
Nhìn lại.
Phó Lưu Xuyên đâu có ở đó.
Quả là ảo giác.
"Tôi đúng là mê muội rồi."
Tôi nói với Châu Châu, "Bị người như tôi thích, anh trai tôi thật xui xẻo nhỉ?"
"Sao lại nói thế?"
Cô ấy không đồng tình, "Cậu thích anh ấy bao năm cực khổ lắm mà! Tại anh ấy không đủ bi/ến th/ái thôi, giá mà anh ấy cũng không bình thường, cậu đâu phải khổ sở thế này?"
Châu Châu luôn đứng về phía tôi.
Bất kể đúng sai.
Về nhà do anh trai Châu Châu chở.
Đến cổng nhà.
Tôi mới phát hiện Phó Lưu Xuyên đang đợi dưới lầu.
Anh mỉm cười với tôi.
Ân cần và bao dung: "Liễu Liễu đi đâu về?"
Một luồng tuyệt vọng và bực bội dâng lên từ đáy lòng.
Tôi lạnh lùng: "Em đã lớn rồi, sắp hai mươi tư tuổi rồi."
"Đi đâu cũng phải báo cáo với anh sao?"
Phó Lưu Xuyên im lặng.
Nhìn tôi chằm chằm.
"Anh không có ý đó."
Anh khẽ nói, "Chỉ là, dù sao em cũng là em gái anh, anh lo lắng..."
Em gái.
Lại là em gái.
Tôi quay phắt lại, ném chiếc túi xách nhỏ vào ng/ực anh: "Nhưng em không hề muốn anh làm anh trai!"
Phó Lưu Xuyên sửng sốt nhìn tôi.
Đôi mắt vốn sáng long lanh giờ đột nhiên tối sầm.
Xin lỗi, anh trai.
Tôi há miệng, cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
Chương 8
Chương 10
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 7
Chương 10
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook