Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- mặt sau
- Chương 5
18
Hôm sau trước khi đi, hắn thay giày ở hiên nhà. Tôi đứng sau lưng, nhìn bóng lưng cao lớn hơn tôi nhiều, lòng chợt chênh vênh.
Đứa trẻ ngày ấy cần tôi dắt tay qua đường, cậu thiếu niên từng viết trong bài văn muốn bóp cổ tôi, giờ đây sắp một mình bước đến vùng đất xa lạ hơn với tôi.
"Tiểu Vũ." Tôi gọi.
Hắn quay đầu.
Tôi bước tới, cử động hơi cứng nhắc, đưa tay chạm nhẹ vào cánh tay hắn một cách chậm rãi, ngập ngừng.
Đây là lần đầu tiên sau bao lâu tôi chạm vào hắn mà không mang theo sự đòi hỏi hay áp lực.
"Đi đường cẩn thận." Tôi nói.
Hắn gi/ật mình, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi vài giây. Đôi mắt giống tôi như đúc ấy dâng trào cảm xúc phức tạp khó tả.
Cuối cùng hắn chẳng nói gì, chỉ gật đầu nhanh rồi mở cửa bước đi.
19
Sau khi Trần Vũ vào Thâm Quyến làm việc, cứ đến sinh nhật tôi hay ngày lễ hắn đều chuyển tiền.
Số tiền cố định, không lời nhắn.
Đó là thứ "liên lạc" nghĩa vụ tối thiểu hắn đặt ra, đều đặn như nhịp tim.
Cuối thu, tôi phải nhập viện vì ca tiểu phẫu không nghiêm trọng nhưng cần theo dõi, một mình đối diện trần nhà trắng xóa.
Th/uốc tê tan, cơn đ/au và sự yếu ớt khiến tôi mong manh lạ thường. Cụ già giường bên có con cái hỏi han, còn tôi chỉ có y tá định kỳ vào kiểm tra.
Khoảnh khắc ấy, nỗi cô đơn thực sự khiến tôi không thể bình tĩnh.
Tôi siết ch/ặt điện thoại, đầu ngón tây lướt trên số của Trần Vũ, r/un r/ẩy. Đứa trẻ bé nhỏ trong tôi khao khát được dựa dẫm, được quan tâm lại trỗi dậy, gào khóc đòi gọi cho hắn.
Tôi nhắm mắt, hít sâu, nhớ lời bác sĩ Tống: "Cô là người lớn rồi, có thể tự chăm sóc đứa trẻ trong lòng mình".
Tôi chợt nhận ra, tôi lúc này khao khát sự quan tâm của hắn giống hệt tôi năm xưa mong mẹ chấp nhận vô điều kiện. Tôi không thể đem nỗi khát khao chưa tròn ấy đ/è lên hắn thêm lần nữa.
Cuối cùng tôi không gọi. Tôi chỉ nhờ y tá rót cho cốc nước, rồi ngày xuất viện tự đặt cho mình bó hướng dương.
Bó hoa ấy như vệt sáng trong phòng bệ/nh. Nhìn những đóa hoa nở rộ, lần đầu tôi cảm thấy mình có thể bước qua đoạn đường tối mà không cần nương tựa ai.
Cụ già giường bên hỏi ân cần: "Cô ơi, sao xuất viện không gọi con đến đón?"
Tôi mỉm cười: "Nó có việc riêng, tôi tự đi được."
Chuyện này tôi không kể với ai, kể cả bác sĩ Tống.
Tôi biết, mình đã tiến lên phía trước.
20
Mùa xuân năm thứ hai Trần Vũ đi làm, một đêm sắp chợp mắt, tôi nhận cuộc gọi lạ.
Vừa bắt máy, giọng cô gái trẻ vang lên hơi căng thẳng: "Dạ... có phải mẹ anh Trần Vũ không ạ?"
Tim tôi chùng xuống: "Phải, tôi đây."
"Dạ chào cô, cháu là đồng nghiệp cũng là bạn của Trần Vũ. Cháu tên Phương Hạ." Cô ngập ngừng, "Anh ấy... đêm qua bị viêm dạ dày ruột cấp tính, giờ đang truyền nước ở viện. Anh ấy không cho cháu báo cô, nhưng cháu nghĩ... vẫn nên cho cô biết. Cô đừng lo quá, bác sĩ bảo không sao, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày thôi ạ."
Tôi nắm ch/ặt điện thoại, lo lắng trào dâng. Những câu quen thuộc kiểu "sao không giữ gìn sức khỏe", "một mình ở ngoài không ổn" suýt bật ra.
Nhưng hơn cả là cú sốc lạ lẫm. Trần Vũ bệ/nh, ở thành phố xa lạ, được một cô gái lạ mặt báo cho tôi.
Hắn đã có vòng tròn riêng, có cả bạn bè sẵn sàng làm trái ý hắn vì nghĩ đó là điều đúng.
Con trai tôi, thật sự không còn là "con trai" của tôi nữa. Hắn đã là người đàn ông đ/ộc lập với thế giới riêng.
Tôi dành mười giây lấy lại bình tĩnh và quyết định.
"Cảm ơn cháu, Phương Hạ."
Tôi hít sâu: "Cô... sẽ không đến. Phiền cháu, nếu nó cần thì thuê giúp cô y tá, tiền cô trả. Cô... ở xa, không tiện lắm."
Câu trả lời khiến Phương Hạ bất ngờ. Có lẽ cô nghĩ tôi sẽ hoảng hốt hay lập tức đặt vé, nào ngờ lại nhận được sự ủy thác dè dặt đến khách sáo.
"Dạ vâng ạ, cô đừng khách. Bọn cháu sẽ chăm anh ấy. Tiền không cần đâu ạ, công ty có bảo hiểm rồi. Cháu chỉ báo để cô yên tâm thôi."
"Ừ. Cảm ơn cháu lần nữa."
Cúp máy, tôi ngồi phịch xuống ghế như kiệt sức. Tôi mở ngân hàng điện tử chuyển cho Trần Vũ một khoản tiền, ghi chú hai chữ "Bảo trọng."
Tôi biết hắn sẽ không dùng, thậm chí chẳng thèm xem. Nhưng đó là cách duy nhất tôi quan tâm mà không vượt ranh giới.
Hai đêm sau, điện thoại tôi sáng lên.
Là tin nhắn của Trần Vũ.
"Ra viện rồi. Không sao. Tiền trả lại rồi."
Quả nhiên bị trả lại. Nhưng vài phút sau, lại có tin nhắn.
"Phương Hạ nhiều chuyện, đã nhắc nhở rồi. Nhưng cảm ơn."
Tôi nhìn hai dòng tin, nhất là từ "cảm ơn" cứng nhắc cuối cùng. Ngoài cửa đêm sâu thẳm, đèn cao ốc phía xa sáng rực. Trong lòng tôi không xúc động hay nhẹ nhõm, chỉ có nỗi bình yên nhuốm đ/au.
Hắn vẫn vạch rõ ranh giới, nhưng lần đầu vì việc liên quan đến tôi mà nói "cảm ơn".
Đây không phải tín hiệu hòa giải, mà giống sự x/á/c nhận.
Hắn x/á/c nhận lần này tôi không vượt giới hạn, không nhân cơ hội xâm nhập cuộc sống hắn, không biến bệ/nh tình thành cớ kiểm soát lại.
Hắn x/á/c nhận tôi tạm giữ được đường biên hắn vạch ra.
Mà hai chữ "cảm ơn" của hắn, có lẽ cũng là nói với chính mình.
Cảm ơn bản thân đã giữ vững lãnh địa khi yếu đuối. Cảm ơn tôi, lần này, cuối cùng đã biết dừng bước.
Mối qu/an h/ệ chúng tôi không hướng đến hòa tan ấm áp, cũng không đóng băng vĩnh viễn.
Tôi và Trần Vũ mắc kẹt trong trạng thái cực kỳ gượng gạo nhưng tương đối ổn định - một trạng thái ngừng b/ắn cảnh giác cao, dựa trên di chứng chấn thương.
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook