Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi ngồi nhà thưởng trà thư thái, nghe Trúc Tâm báo lại chuyện bên ngoài, khúc khích bật cười.
12.
Bà mối theo hầu ở y quán về trình báo:
- Lão gia tức đến trúng phong, giờ nằm liệt giường chỉ còn biết trợn mắt lăn quay.
- Phu nhân chấn thương vùng eo, về sau e không đi lại được nữa.
- Còn thiếu gia thì... đại phu nói không những mất khả năng vận động, mà còn vĩnh viễn bất lực.
Tôi gật đầu, Trúc Tâm lẳng lặng thưởng cho bà ta một nén bạc.
Uất Nham cùng cha mẹ bị khiêng về phủ lúc nhá nhem tối. Vẫn như cũ, họ được khiêng ngang nhiên qua phố chính, tiến vào Uất phủ trước ánh mắt tò mò của bách tính. Gia nhân đặt cả bọn nằm la liệt giữa sân.
- Còn người nào hết? Đám vô dụng ch*t ti/ệt này đi đâu cả rồi?
Vừa bước vào sân, tiếng ch/ửi đổng đầy uy lực của mẫu thân đã vang lên. Bà chống khuỷu tay vật lộn ngồi dậy.
- Con nhỏ ch*t bầm kia! Mau sai người đỡ ta vào phòng!
Tôi mỉm cười hỏi: - Mẫu thân muốn đi đâu thế?
- Đương nhiên là về viện của ta!
Tôi thong thả ngồi xuống ghế trúc, nhấp ngụm trà: - Uất gia của con đây, sao có thể lưu lại các người được?
Ánh mắt tôi lần lượt quét qua từng người trước mặt. Ký ức kiếp trước hiện về chập chờn. Khi ấy, sau khi bị mẫu thân ép ch*t, họ đứng trước th* th/ể tôi với ánh mắt băng giá. Phụ thân chê tôi xúi quẩy, huynh trưởng tiếc nuối chưa kịp gả tôi đi làm vợ lẽ. Uất Nham kh/inh bỉ nói: "Uất Chi, dù cha mẹ không còn, Uất phủ vẫn do ta chủ sự. Ngươi chỉ là nữ nhi, sao dám tự xưng gia chủ?"
Tôi cười ngọt lịm lấy ra tờ văn thư: - Phụ thân đã giao Uất gia cho con, đương nhiên con có quyền quyết định.
Đôi mắt phụ thân trợn ngược, miệng ú ớ chảy dãi.
- Bịa đặt! Ngươi dám giả mạo văn thư! Vả lại phải có người bảo lãnh, sao chỉ nghe một lời của ngươi!
- Đương nhiên có người bảo lãnh. - Tôi cầm văn thư bước đến gần Uất Nham - Nhìn cho kỹ đi, người bảo lãnh là Tô gia và Dụ Vương Phi.
- Không đúng. - Tôi lắc đầu - Dụ Vương Phi sắp ly hôn rồi, nên sửa thành Tô gia cùng Trung Dũng Hầu phủ.
Uất Nham dán mắt vào chữ ký bảo lãnh, hộc m/áu ngất lịm.
13.
Trước khi đưa Uất Nham cùng song thân về trang viên, mẫu thân vẫn nằm trên xe không ngớt lời nguyền rủa.
- Mẫu thân... con có phải do người sinh ra không?
Bà khựng lại giây lát, nghiến răng: - Mẹ ước gì chưa từng sinh ra ngươi.
Tôi cười nhạt, quay mặt lau vội giọt lệ bằng khăn tay.
- Nếu đêm đó con không kêu c/ứu, để thằng ngốc đó toại nguyện... mẫu thân sẽ đối đãi với con thế nào?
Mẫu thân há hốc miệng, lời nghẹn lại trong cổ.
Tôi cúi xuống thì thầm bên tai bà: - Ít nhất con đã để người giữ được mạng sống.
Đôi mắt bà tràn ngập kinh hãi.
Cuối cùng cũng yên lặng.
Buông rèm xe xuống, tôi quay sang người phụ nữ đứng bên.
Ả là Yểu Nương - kỹ nữ danh giá nhất Lầu Hoa Nguyệt. Khi được hỏi về dự định tương lai, nàng vuốt mái tóc bên tai cười: - Thiếp đã chán cảnh tiếp khách qua đường, muốn làm dâu chính thất, hầu hạ công cô cho phải phép.
Tôi cười đẩy về phía nàng một rương vàng bạc: - Về sau phiền cô chăm sóc mẫu thân ta.
Yểu Nương nhận lấy, nhoẻn miệng: - Yên tâm, bà đã khổ công sắp đặt để thiếp làm dâu, thiếp hẳn nhiên sẽ hết lòng phụng dưỡng.
Thoáng chốc đã nửa năm trôi qua.
Tôi cải tổ các cửa hiệu Uất gia, mời Tô phu nhân hợp tác. Dưới sự trợ giúp ngầm của Tô phủ và Trung Dũng Hầu phủ, Uất gia vụt trở thành hoàng thương.
Thỉnh thoảng nhận được thư từ Yểu Nương, đại loại như phụ thân đ/ập đầu vào lò, mẫu thân suýt rơi xuống giếng, huynh trưởng nửa đêm chơi dây thừng t/ự v*n hụt.
Tôi phê bút: Vất vả.
Rồi gửi thêm hai bà giúp việc cùng rương vàng.
Đang ngáp dài xem xong cuốn sổ sách cuối cùng, Trúc Tâm bưng trà an thần cùng điểm tâm vào.
- Tiểu thư, Tô phu nhân mở yến thưởng hoa, có mời người tham dự.
Tôi nhấm nháp miếng bánh sữa, lẩm bẩm: - Lần này lại là anh tài nào của gia tộc nào thế?
Trúc Tâm nghiêng đầu: - Nghe nói là ấu tử của Trung Dũng Hầu phủ.
Thì ra là vị thiếu niên tướng quân đó.
Chương 15
Chương 6
Chương 10
Chương 7
Chương 6
Chương 9
Chương 6
Chương 11
Bình luận
Bình luận Facebook