Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
17/12/2025 09:26
【Thôi được rồi mẹ, con biết mẹ ấm ức, con sẽ bảo bố mỗi tháng gửi thêm tiền cho mẹ, lại còn m/ua cho mẹ ly trà sữa nữa. Mẹ cầm lấy rồi về nhà đi, được chưa?】
Giọng cậu ta khi nói câu cuối thậm chí còn mang theo chút ban ơn.
Có lẽ chính cậu ta cũng không nhận ra điều đó.
Tre già măng mọc? Tre già sao có thể mọc măng ngon được?
Cậu ta nhớ tôi thích uống trà sữa nhưng không nỡ m/ua, mỗi khi có việc cần nhờ vả tôi, hoặc khi hòa giải giữa tôi và bố cậu, cậu đều m/ua cho tôi một ly.
Những ngày bình thường thì chưa bao giờ có.
Hóa ra không phải tự nhiên Trần Lập Vĩ dễ dàng để lại tiền tiết kiệm cho tôi, vì ông ta đã chắc mẩm tôi sẽ nghe lời con trai.
Mà Trần Hào cũng vì cái gọi là giấc mộng du học, không chút do dự đứng về phía bố.
Trần Hào giống bố cậu ta quá, thừa hưởng trọn vẹn sự ích kỷ và lạnh lùng của nhà họ Trần.
Hai cha con như hai sợi xích, một sợi trói buộc thân thể tôi, khiến tôi suốt hai mươi năm làm trâu làm ngựa.
Một sợi trói buộc trái tim tôi, khiến tôi cam tâm tình nguyện, cạn kiệt tuổi thanh xuân.
Bà nội cưng chiều cậu ta nhất?
Trần Hào không nhìn thấy những bữa cơm tôi nấu cho cậu suốt hai mươi năm, nhưng lại nhớ rõ mỗi lần về quê bà nội lấy ra thứ đồ ăn vặt rẻ tiền đã mốc meo mà bà không nỡ ăn.
Cậu ta không nhớ những ngày tôi đưa đón cậu đi học dù mưa gió, không biết tiền tiêu vặt trong túi từ đâu ra, chỉ nhớ bà nội xin nghỉ học cho cậu để đi chơi, nhét vào tay cậu mấy đồng tiền lẻ nhàu nát.
Hóa ra cậu ta thích kiểu yêu thương rẻ tiền và đầy tính trình diễn như vậy.
Tôi không nhịn được, bật cười lạnh lẽo.
Trần Hào sửng sốt: 【Mẹ, mẹ nói thế là ý gì?】
【Ý mẹ là, không thể được. Hai bố con mày, xóa bỏ ý định đó đi.】
16
Giọng tôi lạnh như băng.
【Hai bố con mày đúng là ruột thịt, tính toán giống hệt nhau. Tiếc thay, mẹ không còn là Chu Hiểu ngày xưa, muốn gọi thì đến đuổi thì đi nữa.】
【Mẹ! Sao mẹ có thể nói vậy! Con là con trai mẹ mà!】
【Con là con trai mẹ, nhưng trước hết con là một người trưởng thành ích kỷ.】
Tôi hít sâu một hơi, nói dứt khoát: 【Giấc mơ du học của con, con tự thực hiện. Bạn gái của con, con tự lo thể diện cho cô ta. Còn bà nội con, mẹ ai người nấy chăm.】
【Mẹ chỉ là người b/án hàng rong, có lẽ không xứng làm mẹ của vị công tử sếp lớn như con. Từ nay không cần liên lạc nữa.】
【Mẹ... mẹ muốn c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với con?!】
Trần Hào không thể tin nổi.
【Là con chọn đứng về phía bố con trước, dùng tình cảm gia đình trói buộc mẹ, phủ nhận mọi hy sinh của mẹ. Đường ai nấy đi.】
Tôi dừng lại, nói lời cuối: 【Ly trà sữa đó, con giữ mà uống đi. Từ nay không cần ban ơn cho mẹ nữa.】
Nói xong, tôi không thèm nghe cậu ta gào thét đầu dây bên kia, tắt máy thẳng.
Thế giới bỗng chốc yên tĩnh.
Em trai lặng lẽ đưa tôi ly nước, vỗ nhẹ vai tôi.
【Chị, đáng lẽ phải làm thế từ lâu rồi. Loại kẻ vo/ng ân bội nghĩa này, có hy sinh bao nhiêu nó cũng cho là đương nhiên.】
Tôi gật đầu, luồng khí uất ức tích tụ hai mươi năm trong lòng dường như tan biến theo cuộc gọi này.
17
Sau ngày hôm đó, Trần Lập Vĩ và Trần Hào như quyết tâm diễn cho tôi xem.
Nhân lúc trường nghỉ học, Trần Hào thẳng tay dẫn bạn gái về nhà.
Ba người họ không ai nấu nướng, cũng chẳng ai nhắc đến bà lão đang nằm viện.
Trang cá nhân lại cực kỳ nhộn nhịp, ngày nào cũng đăng ảnh du ngoạn hay lui tới các nhà hàng sang trọng.
Những nơi tôi từng cho là đắt đỏ, chẳng bao giờ nỡ đến.
Mỗi tấm ảnh chụp chung đều kèm dòng chữ giống nhau: 【Một nhà phải luôn đầy đủ.】
Rõ ràng là đăng cho ai xem.
Nhưng những bức ảnh này không thể lừa được người từng trải.
Trần Hào b/éo hẳn lên, mặt nổi đầy mụn, đôi giày trắng phủ lớp bẩn không giặt sạch.
Từ nhỏ cậu ta đã có cơ địa nh.ạy cả.m, tôi không cho ăn nhiều đồ vặt, giờ đây như trả th/ù bằng cách ăn thả ga.
Đương nhiên cũng nếm trái đắng của sự buông thả.
Trần Lập Vĩ cũng chẳng khá hơn, quầng thâm dưới mắt sâu hoắm, áo sơ mi nhàu nhĩ như chưa từng được ủi, toàn thân toát lên vẻ mệt mỏi của kẻ bị rư/ợu chè đào thải.
Nhưng ai dám nói đó không phải là cuộc sống họ tự nguyện chọn?
Có lẽ từ đầu đến cuối, người sai chính là tôi.
Là tôi đã nhầm hạt cát thành viên ngọc.
Tôi tắt điện thoại, nhanh tay cho tất cả vào danh sách đen.
18
Bà nội lại gọi điện.
Tôi nhấc máy, đầu dây vọng lại ti/ếng r/ên rỉ thảm thiết của bà.
【Hiểu à... cái thân già này... e không qua nổi mùa đông này rồi...】
Bà ho vài tiếng, cố ý kéo dài giọng: 【Lập Vĩ là đàn ông, tay chân vụng về, biết chăm sóc ai, đêm hôm không có ngụm nước nóng... Mẹ biết con hiền lành nhất, là đứa con hiếu thảo, nghe lời mẹ, về đi, nhé?】
Tôi cầm điện thoại, lòng dạ chẳng chút xao động, thậm chí thấy buồn cười.
【Có lẽ bà bệ/nh nặng quên mất ngày mai là ngày gì rồi. Nhờ bà nhắc Trần Lập Vĩ, chín giờ sáng mai tại cục dân sự, đừng quên mang giấy tờ.】
Đầu dây bên kia im bặt, sau đó bùng lên tiếng gào thét gi/ận dữ của Trần Lập Vĩ.
Hóa ra ông ta đang nghe lén.
【Chu Hiểu! Mày đúng là đ/ộc á/c! Yên tâm đi! Tao không quên đâu! Ai không đến là cháu trai! Vụ ly hôn này tao quyết định rồi!】
Thủ tục diễn ra suôn sẻ khác thường.
Con dấu đóng xuống, cuốn sổ đỏ thẫm trao tay, hai mươi năm vướng víu giữa chúng tôi chính thức chấm dứt.
Bước ra khỏi cục dân sự, Trần Lập Vĩ nhìn gương mặt tôi, bỗng dừng bước.
Giọng ông ta thậm chí thoáng chút xúc động không đúng chỗ.
【Chu Hiểu, thực ra... dù đã ly hôn, chúng ta vẫn là một nhà, dù sao cũng có Hào Hào. Sau này... nếu bên ngoài có chịu ấm ức, thì... thì cứ về...】
Ánh nắng hơi chói, tôi nheo mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai lạnh lùng.
【Ấm ức?】
Tôi cười khẽ: 【Trần Lập Vĩ, tất cả ấm ức trong đời tôi đều đến từ nhà mày. Vì thế, khỏi phải bận tâm.】
Nói xong, tôi không thèm nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng khó coi của ông ta, quay người bước đi dứt khoát.
Chương 7
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook