hoa hướng dương trong khe đá

hoa hướng dương trong khe đá

Chương 4

17/12/2025 08:21

Tôi liếc bác dâu một cái rõ to.

"Cháu chắc bận học hành lắm nhỉ, sao phiền cháu trông em được."

"Cháu đâu có học, cháu đang xem tivi đây. Nhưng con ai người nấy trông, đừng có đẩy hết cho người khác."

Bác dâu cười gượng, "Con bé này còn ra mặt bênh Dương Dương nữa kìa, nghĩa khí thật đấy."

Dì đối với tôi rất tốt, vô cùng dịu dàng. Những hôm dì tăng ca, không kịp về nấu cơm, tôi cùng hai chị họ ra tiệm ăn.

Cô chủ quán nhìn thấy bộ đồng phục xanh trắng trên người chị Tư Gia, mắt sáng rực lên.

"Ồ, học sinh Trường Trung học số 3 à! Giỏi quá nhỉ! Ăn nhiều vào, học hành chăm chỉ nhé cháu!" Không đợi chúng tôi phản ứng, cô đã bê thêm một bát thịt xào mộc nhĩ.

Trường Trung học số 3 là ngôi trường cấp hai tốt nhất huyện. Chị họ ngồi ăn điềm nhiên, như thể mọi thứ đương nhiên thuộc về mình. Trên đường về, thấy ánh mắt thèm thuồng của tôi, chị buông lời nhẹ bẫng: "Đứa trẻ học giỏi, đi đến đâu cũng được ưu đãi."

Hai chữ "ưu đãi" như lời nguyền mê hoặc. Nó mang ý nghĩa của sự tôn trọng, công nhận, thậm chí là... thiên vị. Thứ mà tôi đã cố công tìm ki/ếm trong vòng tay gia đình nhưng chẳng bao giờ chạm tới.

Từ hôm đó, tôi tìm thấy điểm tựa đầu tiên của đời mình. Gần như với một quyết tâm h/ận th/ù, tôi lao vào học. Chị Tư Gia dẫn tôi m/ua sách tham khảo và tài liệu học tập. Những cuốn sách trở thành áo giáp, cũng là vũ khí của tôi. Tôi mơ một ngày cũng được khoác lên mình bộ đồng phục ấy, đón nhận sự "ưu đãi" đến từ việc "học giỏi" một cách đường hoàng.

Chị Tư Gia nắm quyền phân chia lại việc nhà, đảm bảo mọi người đều tham gia. Tôi bỗng nhẹ nhõm hẳn, có thêm thời gian học bài.

Lên lớp sáu, tôi từ đứa đội sổ vươn lên top 5 lớp. Tôi cẩn thận xếp phiếu điểm vào hộp bút, tay nắm ch/ặt giấy khen để lộ rõ tên mình, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Đứng trước cửa nhà, tôi đã cảm nhận được niềm vui sắp tới. Tôi lấy phiếu điểm ra vuốt phẳng, cùng tờ giấy khen bước vào - phải cho mọi người thấy thành tích học kỳ này.

"Con về rồi ạ! Hôm nay con được giấy khen này!" Một tay cầm phiếu điểm, tay kia giơ cao giấy khen, háo hức chia sẻ tin vui.

"Hôm nay đúng là song hỷ lâm môn, vừa vặn chị con cũng có tin tốt!" Dì bưng mâm cơm từ bếp ra.

"Chị đậu Trường Trung học số 1 tỉnh rồi! Chị giỏi không nào? Dương Dương sau này cũng phải học giỏi như chị nhé!" Chị Tư Gia ôm chầm lấy tôi, tay xoa xoa đầu.

"Trường tỉnh ạ? Thế là chị phải lên tỉnh học ư? Chị sẽ xa nhà, ở nội trú sao?" Tôi thấy nơi đó sao mà xa xôi. "Quên chưa nói với em, học kỳ sau cả nhà sẽ lên tỉnh ở cùng để tiện chăm sóc việc học của chị. Em gái cũng đang làm thủ tục chuyển trường." Dì có chút ngượng ngùng, ánh mắt lảng tránh.

"Cho chị xem phiếu điểm nào! Dương Dương tiến bộ nhanh thật! Môn Văn cần tăng cường đọc hiểu, lên cấp hai mới học tốt được." Chị Tư Gia cầm phiếu điểm xem kỹ từng môn.

Lẽ ra tôi phải vui, nhưng trong lòng dấy lên cảm giác bất an. Dì không nói, tôi cũng chẳng hỏi thêm.

"Chị lên tỉnh học, cả nhà quyết định đi theo chăm sóc. Tối qua đã bàn với bố mẹ cháu, mẹ cháu bảo cháu đã tự lo được nên cháu có thể ở lại một mình. Dì chuẩn bị cho cháu điện thoại rồi, sau này có việc gì cứ gọi cho dì hoặc bố mẹ." Hôm sau, dì thông báo quyết định với tôi. "Dương Dương ở lại một mình nhớ tự chăm sóc bản thân, có gì khó khăn gọi cho dì nhé."

Nỗi thất vọng lớn lao lại một lần nữa nhấn chìm tôi. Nhưng lần này, trong sự mất mát ấy lại xen lẫn một thoáng nhẹ nhõm lạ kỳ.

Sau khi họ chuyển đi, tôi bắt đầu cuộc sống tự lập thực sự.

Cánh cửa đóng sập lại sau lưng với tiếng "cách" khô khốc. Cả thế giới đột nhiên yên ắng. Ngôi nhà trống rỗng chỉ còn mình tôi. Ánh nắng xuyên qua khung cửa, những hạt bụi li ti nhảy múa trong luồng sáng, tĩnh lặng mà đẹp đẽ.

Tôi hít một hơi thật sâu - mùi vị của tự do. Sự tĩnh lặng kiên định này lại mang đến chút bình yên, ít nhất giờ đây sẽ không còn ai biến mất khỏi cuộc đời tôi nữa.

5

Những ngày ở một mình vô cùng thoải mái. Mẹ gửi tiền sinh hoạt mỗi tháng hai lần, đủ để ăn uống no đủ, thỉnh thoảng còn ra cửa hàng phụ kiện, m/ua sách yêu thích ở hiệu sách.

Lưu Tinh Tinh sống ở tầng dưới, ăn mặc phóng khoáng, tính cách ngang ngược. Cùng trường với tôi, là chị khóa trên. Chúng tôi chẳng mấy khi giao thiệp cho đến một chiều nọ, khi tôi đi học về thấy chị ngồi thở dốc trên bậc thềm, mặt mày tái mét.

Tôi cúi xuống sờ trán chị: "Chị sao thế?"

"Đau bụng quá... Để chị nghỉ một lát..."

"Chị ăn phải gì à?"

"Đến tháng..."

Đợi chị đỡ hơn, tôi đỡ chị về nhà mình. Tinh Tinh đảo mắt nhìn quanh: "Chị nghe nói em ở một mình lâu rồi. Nhà em có băng vệ sinh không?"

Chúng tôi đều nghe qua về hoàn cảnh của nhau. Chị biết bố mẹ tôi đi làm xa, họ hàng lên tỉnh nuôi con ăn học, tôi ở lại một mình. Tôi biết bố mẹ chị ly hôn, chị sống với bố, mẹ kế quản lý việc sinh hoạt nhưng qu/an h/ệ rất căng thẳng.

Tôi chưa có kinh nguyệt nên trong nhà chẳng có thứ gì. Tôi chạy đi m/ua băng vệ sinh giúp chị. Trò chuyện lúc rảnh, chị còn dạy tôi cách sử dụng, bảo tôi phải uống nước ấm khi đến tháng và những điều cần lưu ý.

Từ hôm đó, chị thường xuyên lên chơi hoặc ngủ lại. Chúng tôi nằm cạnh nhau trên giường, lắng nghe sự tĩnh lặng bên ngoài, kể cho nhau nghe những kỷ niệm ấu thơ bên bố mẹ:

"Chỗ chị ở trước kia giờ đã khác xưa rồi, chẳng còn dấu vết gì. Trước đây trên tường nhà chị có vẽ cả nhà bốn người, không biết giờ còn không."

"Thế thì mình đi tìm thôi, mai đi luôn!" Tinh Tinh hào hứng.

"Không được, giờ đã có người ở rồi"

"Chờ lúc họ đi làm mình lẻn vào xem"

"Ừ nhỉ!" Lời đề nghị quá hấp dẫn với tôi.

Chúng tôi cùng trèo tường trốn học. Bức tường trường và tường Cục Khí tượng bên cạnh có khe hở khoảng 40 cm. Đang định bước qua thì bị bác bảo vệ phát hiện. Tinh Tinh hoảng hốt trượt chân, suýt ngã vào khe hẹp giữa hai bức tường.

Danh sách chương

5 chương
16/12/2025 10:28
0
16/12/2025 10:28
0
17/12/2025 08:21
0
17/12/2025 08:19
0
17/12/2025 08:17
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu