Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Ánh Sao Rơi
- Chương 3
"Đến ăn sáng đi."
Bước lại gần xem, tôi mới phát hiện bức ảnh kia không phải lấy từ mạng.
Thảo nào trông quả trứng trong hình hơi ch/áy khét, hóa ra là do Chu thiếu gia tự tay vào bếp.
Tôi nín cười: "Anh làm đấy à?"
Chu Diệu mắt chớp lia lịa: "M/ua ngoài hàng."
Gật đầu: "Vậy tay nghề cửa hàng này cũng tàm tạm."
Chu Diệu: ...
Anh ta gằn giọng ho hai tiếng, vội đổi chủ đề: "Hôm nay có kế hoạch gì không?"
"Tôi hẹn Hứa Tĩnh đi shopping."
Hứa Tĩnh chính là cô bạn thân đã chuyển bài đăng cho tôi, giờ vẫn tưởng đang hóng chuyện người khác.
Chuyện động trời thế này, tôi phải báo cáo ngay mới được.
Chu Diệu nhấp ngụm cà phê: "Tôi đưa em đi."
Xe dừng trước trung tâm thương mại, Chu Diệu không vội để tôi xuống.
Ngón tay anh gõ nhẹ lên vô lăng, giọng bình thản như không: "Xong thì gọi tôi, tôi qua đón."
Tôi tháo dây an toàn: "Không phiền anh, có khi bọn em về muộn."
Dù gặp bao nhiêu lần, tôi và Hứa Tĩnh vẫn luôn có cả tỉ chuyện để tám.
"Không phiền."
Giọng Chu Diệu vẫn phẳng lặng, nhưng vành tai ửng hồng tố cáo sự căng thẳng của anh.
"Dạo này không yên ổn, đừng đi một mình ngoài đường."
Tôi: ...
Lý do này nghe mà muốn phì cười.
Nhưng vẫn giả vờ hỏi: "Có chuyện gì sao? Em không thấy tin tức gì mà."
Chu Diệu không nhìn tôi, tai càng đỏ hơn: "Có lẽ em không để ý."
Trong lòng thầm cười, tôi ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, xong việc em sẽ gọi anh."
**6**
Vừa gặp mặt, Hứa Tĩnh đã kéo tay tôi kích động, mắt sáng rực vì hứng thú hóng hớt.
Nghe tôi kể tóm tắt chuyện bài đăng và đêm qua, cô bạn cười đến nỗi muốn ngất.
"Trời ơi! Tống Nam Tinh mày tiến bộ gh/ê! Giỏi dụ dỗ cả cục băng rồi cơ đấy!"
"Ha ha ha, đúng là đồ băng thỏi, thùng rác nhà tao còn không chứa nổi cái thể loại giấu cảm xúc như hắn!"
"Băng thỏi" là biệt danh Hứa Tĩnh đặt cho Chu Diệu, bởi anh ta lúc nào cũng mặt lạnh như tiền, như cả thế giới n/ợ mình tám trăm vạn.
Cười đã đời, Hứa Tĩnh lại hút nước hỏi:
"Thế giờ mày tính sao? Trước mày bảo hôn nhân vụ lợi không cần tình cảm, chỉ cần quyền lợi là đủ ổn định rồi mà?"
Tôi khuấy ly cà phê.
Trước đây tôi tưởng Chu Diệu không thích mình, nên tự an ủi rằng hôn nhân vụ lợi chỉ cần đôi bên cùng có lợi.
Nhà họ Tống nhận được đầu tư, anh trai tôi đỡ vất vả thế là đủ.
Nhưng khi biết anh không phải không có tình cảm với tôi, lòng tôi thực sự vui.
Bởi tôi cũng không hoàn toàn vô cảm với Chu Diệu.
Con người anh tuy lạnh lùng, nhưng đã giúp tôi nhiều lần.
Khi nhà họ Tống khó khăn nhất, bao kẻ nhân cơ hội hạ nhục, Chu Diệu đều lặng lẽ trả đũa thay tôi.
Anh nói: "Em là vị hôn thê của tôi, ai dám b/ắt n/ạt thì cứ gấp đôi trả lại, đằng nào cũng có tôi đứng ra giải quyết."
Nhưng lúc ấy tôi cứ nghĩ anh chỉ sợ tôi làm mất mặt anh.
Lần trước đi du lịch, tôi bị mất điện thoại và ví, cả ngày không liên lạc được, đúng lúc có tin tên tội phạm truy nã đang lẩn trốn ở thành phố đó.
Đêm đó Chu Diệu đáp máy bay đến ngay, dùng hết qu/an h/ệ tìm ra tôi.
Gặp nhau lúc ấy, tay anh còn run.
Nhưng tôi lại tưởng anh tức gi/ận.
Còn vô số chuyện tương tự.
Rõ ràng làm bao điều cho tôi, nhưng luôn giấu sau vẻ ngoài băng giá, khiến người ta không thể nhìn thấu tấm lòng thật sự.
"Trước tao đã bảo, Chu Diệu chắc chắn thích mày, mày cứ không tin."
"Bảo anh ta cưới mày là bị ép, mày không nghĩ xem, cái thứ ông trời con như hắn, không muốn thì ai ép nổi?"
"Theo tao, thằng nhóc đó chắc từ hồi cấp ba đã thầm thích mày rồi, chỉ vì thấy mày thân với Lâm Hoài nên gh/en, cố ý làm khó mày thôi."
"Không thì mày xem hắn có cho ai mượn dù không? Không cư/ớp dù của người khác đã là may!"
Hồi cấp ba, từ lần Chu Diệu đưa tôi đến phòng y tế, tôi luôn tránh mặt anh, sợ anh thấy phiền.
**7**
Có lần tôi đi thi ở trường khác, trời đổ mưa như trút, Chu Diệu bỗng xuất hiện ném cho tôi cái dù.
"Đi ngang qua, cho mày hưởng ké."
Anh nói thế.
Lúc đó tôi ngốc thật, tưởng anh thật sự đi ngang qua.
Giờ nghĩ lại, đúng là đồ giấu cảm xúc cự phách.
Hơi buồn cười, nhưng lòng lại ấm áp.
Buổi tán gẫu với Hứa Tĩnh kéo dài cả buổi chiều, đến khi công ty gọi cô ấy về gấp.
Tiễn Hứa Tĩnh đi, tôi ngồi lại quán cà phê thêm chút.
Định gọi cho Chu Diệu thì một người ngồi xuống đối diện.
Lâm Hoài nở nụ cười ôn hòa: "Nam Tinh, lâu lắm không gặp."
Giữa tôi và Lâm Hoài không có quá nhiều bi kịch, chia tay khá êm đềm.
Hồi đó ông nội họ Lâm không coi trọng nhà họ Tống, tuyên bố nếu Lâm Hoài còn ở bên tôi sẽ mất quyền tranh ngôi kế thừa.
Trước lựa chọn đơn phương, Lâm Hoài chọn sự nghiệp, tốt nghiệp đại học liền ra nước ngoài quản lý chi nhánh.
Tôi không trách anh, nhưng cũng chẳng còn tình cảm gì.
Mấy năm qua, chúng tôi chỉ nằm im trong danh bạ, dịp lễ tết gửi vài lời chúc hời hợt, thế thôi.
Liếc nhìn vết thương ở khóe mắt anh, nặng hơn cả của Chu Diệu.
Tôi mỉm cười xã giao: "Anh về nước khi nào vậy?"
Lâm Hoài ngập ngừng: "Hai hôm trước."
"Vẫn muốn tìm cơ hội nói chuyện với em, nhưng mới về bận quá."
Lâm Hoài có tài, cũng đủ th/ủ đo/ạn, chỉ ba năm đã nắm chắc ngành cốt lõi của tập đoàn họ Lâm.
Chỉ là nhà họ Lâm nhiều chi nhánh, anh muốn ngồi vững vị trí này không thể tránh khỏi tranh đấu.
Tôi đặt ly cà phê xuống, đầu ngón tay chạm vào thành ly lạnh giá, giọng điềm nhiên:
"Không cần cố sắp xếp thời gian, chuyện giữa chúng ta đã nói hết từ ba năm trước rồi."
Nụ cười Lâm Hoài tắt lịm, trong mắt ánh lên vẻ nóng vội cùng sự ngoan cố rõ rệt.
"Nam Tinh, ngày xưa là anh có lỗi, nhưng lúc đó anh không có lựa chọn."
"Giờ anh đã trở về, đủ năng lực rồi, anh có thể cưới em..."
Tôi thẳng thừng ngắt lời: "Tôi đã đính hôn rồi."
Lâm Hoài nổi gi/ận:
"Chu Diệu chỉ là nhân lúc nguy nan mà lợi dụng em thôi!"
"Em hiểu gì về hắn? Tính cách hắn thời cấp ba em không biết sao? Lạnh lùng, cô đ/ộc, lập dị! Hắn hoàn toàn không phù hợp với em!"
Chương 7
Chương 10
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 5
Chương 12
Bình luận
Bình luận Facebook