Bạn cùng phòng đã vứt thuốc trị cúm A của tôi.

Thấy Hồ Điềm nổi gi/ận, tôi lạnh lùng nói:

- Hồ Điềm, cậu bình tĩnh chút đi.

- Hinh Hinh cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi.

- Cô ấy có lòng tốt, cậu không thể chà đạp nó.

- Nhìn tôi này, tôi cũng thi chứng chỉ sư phạm đấy, có thấy đến muộn đâu. Chỉ tại cậu không để tâm thôi.

Hồ Điềm càng thêm sụp đổ:

- Cố Cầm, cậu không bị cô ta tắt chuông báo thức, không lỡ kỳ thi, làm sao hiểu được?

Tôi chỉ thấy buồn cười. Những lời tôi vừa nói, chính là những gì Điền Bình đã nói với tôi ở kiếp trước.

Kiếp trước, tôi không ngủ lại khách sạn. Trần Hinh cũng tắt chuông báo thức của tôi nhưng không động đến của Điền Bình. Bước ra khỏi phòng thi, tôi cũng tuyệt vọng y hệt Điền Bình bây giờ.

Khi tôi chất vấn Trần Hinh, cô ta thừa nhận đã tắt chuông nhưng khăng khăng rằng làm thế là tốt cho tôi. Lúc ấy, Điền Bình cũng nói với tôi y chang như vậy.

Quả đúng là mũi tên b/ắn đi, chỉ khi quay ngược trúng chính mình mới biết đ/au.

Điền Bình cũng đến khuyên nhủ Hồ Điềm:

- Hồ Điềm, Trần Hinh cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi.

- Cậu so đo như thế này thật khiến cô ấy tổn thương lắm.

Hồ Điềm bật khóc nức nở:

- Tớ đã qua vòng thi tuyển giáo viên, khám sức khỏe cũng đỗ, chỉ chờ chứng chỉ sư phạm nữa là được vào trường trọng điểm.

- Ai cũng bảo chứng chỉ sư phạm khó hơn thi tuyển, tớ ôn tập cả tháng trời để chắc chắn!

- Thế mà lại xảy ra chuyện này!

Trần Hinh co rúm người lại nhưng vẫn ngoan cố:

- Thế cũng đừng đổ lỗi cho tớ.

- Ai bảo cậu không tự dậy đúng giờ, chứng tỏ cậu thiếu trách nhiệm.

- Không có trách nhiệm thì thi chứng chỉ sư phạm làm gì, đừng hòng đứng lớp mà hại học trò.

Những lời này như đổ thêm dầu vào lửa khiến Hồ Điềm vốn đang đ/au lòng càng thêm mất kiểm soát. Cô đẩy Trần Hinh một cái khiến cô ta va vào góc bàn, miệng lập tức đầy m/áu. Một chiếc răng cửa rơi xuống đất.

Trần Hinh không chịu buông tha. Hồ Điềm vốn đã gh/ét cô ta, giờ lại bị h/ủy ho/ại tương lai nên móc túi đưa ra ba trăm:

- Muốn thì lấy, không thì thôi.

Trần Hinh che miệng bị hở khuyết:

- Ba trăm! Không đủ trám răng đấy.

Hồ Điềm lạnh lùng:

- Không đủ thì trả lại đây, chúng ta đi gặp giáo viên phân xử.

Mặt Trần Hinh tái mét, đành nhận tiền. Điền Bình nhíu mày:

- Hồ Điềm, cậu quá đáng rồi.

Hồ Điềm nhìn Điền Bình với ánh mắt khó tả:

- Điền Bình, tớ cũng chúc cậu được Trần Hinh "quan tâm" như thế này.

Điền Bình không để tâm, vẫn đưa Trần Hinh đi nha sĩ. Nghe nói cuối cùng cô ta chỉ lấy một trăm đi trám răng giả ở phòng khám nhỏ. Chưa đầy tháng sau, chiếc răng đó lại rơi mất. Tiếc tiền, Trần Hinh không chữa nữa.

Hồ Điềm trượt chứng chỉ sư phạm nên bị hủy hợp đồng. Cô tức gi/ận đẩy Trần Hinh thêm lần nữa khiến chiếc răng cửa còn lại cũng g/ãy luôn. Lần này có kinh nghiệm, Trần Hinh tự súc miệng nước lạnh, tiết kiệm luôn cả trăm đồng.

Tôi nhìn Hồ Điềm đ/au khổ không thiết ăn uống, nhìn chiếc răng cửa hở toang của Trần Hinh mà cười lạnh. Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.

***

Sau sự việc, Hồ Điềm tìm tôi:

- Cố Cầm, giờ tớ hiểu cảm giác của cậu lúc ấy rồi.

- Chỉ có Điền Bình cái đồ ngốc đó còn bảo vệ cô ta.

- Chờ đi, rồi sẽ có ngày cô ta cũng được Trần Hinh "chăm sóc" thôi.

Hiểu ư? Không, như thế vẫn còn quá sớm.

Tai họa của Điền Bình xảy ra ở hội thao. Cô đăng ký thi chạy năm nghìn mét, quyết tâm giành chiến thắng. Mọi chuyện suôn sẻ trước khi bắt đầu, cô khởi động kỹ càng không có gì bất thường.

Tiếng sú/ng xuất phát vang lên, Điền Bình mới chạy được hai bước đã có biểu hiện lạ. Khi cô chạy ngang chỗ tôi, tôi thấy những chiếc "đinh" rơi lại trên đường chạy - chính là đinh từ đôi giày của cô.

Hồ Điềm đứng cạnh tôi cũng thấy rõ, giọng đầy hả hê:

- Điền Bình bỏ cả tháng rưỡi tiền sinh hoạt phí m/ua giày đinh mà lại rơi đinh thế này?

- M/ua phải hàng giả rồi chăng?

Hàng giả ư? Tôi liếc nhìn Trần Hinh đang đứng cách ba bước. Cô ta cũng đến xem Điền Bình thi đấu, ánh mắt dán vào chiếc đinh rơi dưới đất. Vẻ mặt Trần Hinh "bình tĩnh" nhưng ngón tay siết ch/ặt vô thức, sắc mặt tái nhợt hẳn.

- Tôi thấy chưa chắc!

- Ái chà!

Tiếng ai đó thảng thốt vang lên, đám đông ùa về một phía.

- Có người ngã bị thương rồi!

Khi chúng tôi chen qua, phát hiện người nằm trên đường chạy chính là Điền Bình. Cú ngã khiến cô không những mất giải mà còn bị thương nặng, quằn quại trong đ/au đớn.

Đưa cô vào viện, bác sĩ lắc đầu tiếc nuối:

- Xươ/ng ống chân bệ/nh nhân bị g/ãy, chúng tôi sẽ cố gắng điều trị. Nhưng...

- Sau này cô ấy không thể vận động mạnh nữa rồi.

Với một sinh viên thể dục, không được vận động mạnh nghĩa là gì? Người nhà Điền Bình hớt hải chạy đến, mặt mày gi/ận dữ.

Họ đến cửa hàng hãng làm lo/ạn, nhưng chủ cửa hàng chỉ liếc qua đã nhận ra đôi giày không phải hàng của mình. Tưởng gia đình Điền Bình đến ăn vạ, ông ta báo cảnh sát.

Màn kịch thú vị bắt đầu khi cả hai bên đều tự nhận mình là nạn nhân. Cuối cùng, chủ cửa hàng phát hiện Điền Bình có thẻ thành viên tại đây. Ông tra lại hồ sơ m/ua hàng, đem giày chính hãng ra đối chiếu thì khác biệt rõ ràng. Chủ cửa hàng còn chủ động dẫn cảnh sát và gia đình Điền Bình lên kho hàng tầng áp mái, toàn hàng chính hãng. Gia đình Điền Bình c/âm nín, sự việc rơi vào bế tắc.

***

Cận kề năm mới, cô chú chưa bao giờ chủ động liên lạc bỗng gọi điện cho tôi:

- Cầm Cầm, nhà chú Vương mổ lợn năm mới rồi, cô dành phần sườn ngon nhất cho cháu. Cả thịt xông khói cháu thích, cô cũng cất riêng đấy.

Tôi lập tức nhận ra bất ổn. Những lần về trước, cô luôn giấu thịt xông khói trong tủ sắt, sợ tôi nhìn thấy. Sao tự dưng tốt thế?

- Cháu không về rồi, thầy giáo cần trợ lý biên soạn giáo trình, cháu tranh thủ ki/ếm thêm tiền sinh hoạt.

Giọng cô nghẹn ngào:

- Bé gái một thân một mình ngoài kia, cô chú sao yên tâm được.

- Cầm Cầm về đi, học phí cô chú sẽ lo.

Khi tôi kiên quyết từ chối, họ chuyển sang đạo đức giả:

- Nuôi bạc rồi, tết nhất cũng chẳng về thăm.

Tôi càng nghi ngờ:

- Cô chú, tiền cô chú tiêu cho cháu mấy năm nay, cháu đã trả gấp đôi rồi, không n/ợ nần gì.

- Đừng dùng đạo đức để u/y hi*p cháu.

Cô tôi khóc rống lên, ch/ửi tôi học hành làm tâm h/ồn hoang dại.

Danh sách chương

5 chương
10/12/2025 17:31
0
10/12/2025 17:31
0
10/12/2025 18:27
0
10/12/2025 18:26
0
10/12/2025 18:22
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu