Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
"Mẹ đối với con thật không còn gì để chê, con phải biết ơn chứ!"
Lời của đứa em gái thứ hai còn chưa dứt, con gái tôi đã bùng n/ổ: "Mẹ tôi đâu có vì tôi, bà ấy làm tất cả chỉ vì bản thân thôi!"
"Bà ấy chỉ muốn khoe khoang với thiên hạ rằng mình nuôi dạy được đứa con gái ngoan giỏi, thỏa mãn cái lòng hư vinh đáng thương của mình!"
"Bà ấy đang ganh đua với bố tôi, so sánh với con nhà người ta, sợ đứa con mình đẻ ra thua kém người ta!"
Bà ngoại vốn rất cưng cháu gái, nhưng lần này cũng không nhịn được, đ/ập tay xuống bàn đ/á/nh rầm: "Ninh Ninh, mày hỗn láo quá! Mày hiểu lầm mẹ mày rồi, mau xin lỗi bà ấy đi!"
Nghe vậy, con bé lại ưỡn thẳng lưng, mặt đầy uất ức, mắt đỏ hoe: "Con có lỗi gì? Sao con phải xin lỗi?"
"Con hiểu lầm bà ấy? Buồn cười thật đấy! Mọi người không nghe ra sao? Con vừa thử nói mấy câu là bà ấy lộ nguyên hình ngay!"
"Bà ấy còn mặt dày đòi con m/ua áo lông chồn! Tưởng con là cây hái ra tiền chắc? Hóa ra đẻ con ra chỉ để vơ vét lợi lộc, hút m/áu con gái thôi!"
"Đừng hòng lấy danh nghĩa làm mẹ để trói buộc con, con phải sống cho chính mình!"
Con bé vẫn lải nhải không ngừng, nói những lời đạo đức giả.
Nhưng tôi chẳng nghe thấy gì nữa, trong đầu chỉ văng vẳng câu - sống cho chính mình.
Tôi lấy điện thoại, không do dự đặt ngay một vé xe đến Đồng Nhị Bảo (một trong ba thị trường da lông lớn nhất Trung Quốc, nằm ở Liêu Dương, Liêu Ninh) cho ngày mai.
4
Buổi gặp mặt kết thúc trong bất hòa.
Tôi và con gái im lặng suốt đường về, bầu không khí lạnh đến đóng băng.
Về đến nhà, nó chẳng thèm liếc nhìn tôi, lao thẳng vào phòng ngủ.
Ngay cả lớp trang điểm trên mặt cũng không tẩy, đóng sầm cửa lại.
Nếu là ngày thường, tôi đã bưng ly sữa ấm vào dỗ dành nó rồi.
Nhưng hôm nay, tôi chẳng muốn nhúc nhích.
Cứ thế ngồi bệt trên ghế sofa, ánh mắt dán vào tấm vé xe vừa đặt, suy nghĩ bỗng quay ngược hai mươi năm trước.
Miền Đông Bắc khi ấy thật sự rất lạnh.
Không ngoa khi nói gió lạnh như d/ao cứa vào da mặt, hơi thở phả ra thành sương, thành băng.
Những lúc ấy, tôi thường không rời mắt khỏi chiếc áo lông chồn của chị Vương trong cơ quan.
Chiếc cổ lông bóng mượt ôm lấy cổ, gió lớn đến mấy cũng không lùa qua được, đó là giấc mơ xa xỉ nhất trong lòng tôi.
Cuối cùng, khi Chu Gia Ninh năm tuổi, tôi đã dành dụm đủ tiền.
Chỉ mong ngày sinh nhật đến để m/ua về chiếc áo mơ ước bấy lâu.
Nhưng số phận trớ trêu, đúng ngày đó, bố của Chu Gia Ninh đòi ly hôn.
Hắn bỏ đi dứt khoát, ngay sau đó cưới người phụ nữ khác rồi sinh con.
Nhìn đứa con gái nức nở trong lòng, tôi đ/au lòng thề sẽ cho con cuộc sống tốt nhất.
Hơn hai mươi năm qua, tôi đầu tắt mặt tối b/án hàng rong, thức trắng đêm ở chuyền sản xuất nhà máy, đồng tiền x/é làm đôi mà dùng.
Nhưng học phí, sinh hoạt phí, những chiếc váy xinh đẹp của con chưa bao giờ thiếu;
Con muốn học cao học, tôi b/án hết tài sản chu cấp;
Con thực tập, tôi chuẩn bị tiền lo liệu qu/an h/ệ.
Nỗi ám ảnh m/ua áo lông chồn năm xưa, tôi đổi thành từng chút bình yên cho con.
Vậy mà sao lại trở thành "toan tính" trong miệng con bé?
Cả đêm không ngủ.
Mãi đến 6 giờ sáng, tiếng chuông báo thức đi làm của Chu Gia Ninh mới kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.
Ngày thường chuông reo là con bé dậy ngay, tôi cũng lập tức vào bếp nấu bữa sáng.
Nhưng đã 6:20 rồi, cửa phòng ngủ vẫn đóng im ỉm.
Tôi hiểu quá, nó đang chờ tôi cúi đầu năn nỉ nó đi làm.
Nhưng nó sẽ chờ vô ích thôi.
Vé xe 7:30, tôi không có thời gian phí phạm cho kẻ không đáng.
Tôi đứng dậy vào phòng lấy số tiền mặt đã rút sẵn, x/é hai xấp, mặc áo khoác, đeo túi xách rồi đóng cửa dứt khoát.
Toàn bộ chưa đầy ba phút.
Vừa lên xe, điện thoại rung lên, tin nhắn từ Chu Gia Ninh: [Mẹ, ý mẹ là sao?]
Tôi không trả lời.
Một phút sau, tin nhắn dồn dập gửi đến:
[Con cho mẹ cơ hội, chờ mẹ gọi con dậy đi làm, vậy mà mẹ lại bỏ đi?]
[Bữa sáng cũng không chuẩn bị cho con? Mẹ đang dằn mặt con đấy hả?]
Tôi vẫn im lặng.
Thấy tôi không phản ứng, nó tung đò/n tất sát:
[Mẹ có tin không... con sẽ nghỉ việc đấy?]
5
Nhìn tin nhắn này, tôi bật cười.
Chu Gia Ninh năm nay hai mươi lăm tuổi rồi.
Một người trưởng thành, lại lấy chuyện nghỉ việc làm lá bài đe dọa mẹ đẻ.
Thật ngây ngô đến buồn cười.
Tôi nhìn màn hình im lặng vài giây, gõ phím trả lời:
[Con đi làm vì chính con, không phải vì mẹ.]
[Đi hay không, con tự quyết định, không liên quan đến mẹ.]
Tin nhắn vừa gửi đi, những dòng chữ của Chu Gia Ninh đã b/ắn tới tấp như đạn.
Rõ ràng đã soạn sẵn, chờ tôi sập bẫy:
[Buồn cười thật, không liên quan ư? Con tưởng con không biết sao? Mẹ nhờ vả qu/an h/ệ, biếu xén đút lót, tốn bao công sức đưa con vào cơ quan này, chẳng qua chỉ để thỏa mãn cái lòng hư vinh đáng thương của mẹ!]
[Mẹ chỉ muốn khoe khoang trước mặt họ hàng bạn bè, chứng tỏ mình dạy con có phương pháp, để mọi người khen mẹ giỏi giang!]
[Con đã nói với mẹ rồi, con không thích công việc lối mòn này, con muốn khởi nghiệp! Thế mẹ thì sao? Mẹ có bao giờ tôn trọng ý kiến của con? Trong mắt mẹ chỉ có cái mặt của mẹ thôi!]
[Mẹ à, nếu mẹ còn không quan tâm đến cảm xúc của con, con thật sự sẽ nghỉ việc đấy! Con không đùa, con nói là làm!]
Những dòng chữ trên màn hình khiến tôi nghẹt thở.
Hóa ra con đường tôi vạch sẵn cho con, trong mắt nó lại thảm hại đến thế.
Đã vậy, tôi cần gì phải ép uổng nữa.
Tôi gõ từng chữ: [Được, mẹ tôn trọng con, đi viết đơn nghỉ việc đi.]
Gửi xong, tôi tắt máy dứt khoát, c/ắt đ/ứt hoàn toàn với những dòng chữ khiến lòng nhói đ/au.
Hôm nay là ngày tôi mong đợi bấy lâu.
Tôi phải tận hưởng sự nhẹ nhõm hiếm hoi này.
Không thể để Chu Gia Ninh phá hỏng tâm trạng.
Dù nó nói nhiều lời hỗn láo.
Nhưng có một câu nó nói rất đúng, người phải sống vì chính mình.
6
Từ Thẩm Dương đến Liêu Dương không xa.
Quãng đường 100km, hơn một tiếng là tới nơi.
Chương 6
Chương 24
Chương 10
Chương 6
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook