Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
"Bà nhanh lên giải thích cho mọi người rõ, vừa nãy bà ở đây với ai, không thì tôi báo công an bắt bà vô ăn cơm tù đó!"
Trần Văn Đào bị tôi t/át một cái, gi/ận run cả người! Nhưng thoáng chốc, hắn như nghĩ ra điều gì, nhanh chóng nén gi/ận, dịu dàng bước tới nắm ống tay áo tôi:
"Tiểu Thư, không phải vừa nãy em với anh ở ruộng lúa sao? Em còn cố ý lấy mất quần áo của anh, bỏ anh một mình ở đây chờ. Ai ngờ em lại gọi cả đám người tới, em đối xử với anh như thế nào đây?"
Trần Văn Đào nói xong cúi đầu, vẻ mặt đầy oan ức. Tôi vừa bị gi/ận quá mất khôn, không để ý giữa cánh đồng lúa mênh mông chỉ có mình Trần Văn Đào.
Tôi hoảng hốt giơ đèn pin soi khắp nơi tìm ki/ếm, nhưng không thấy bóng dáng Nguyễn Điềm đâu. Lúc này, Vương Nghị Đản lại nhảy ra chế giễu:
"Tao thấy mày bị bà thím Quyên bắt quả tang, muốn đổ chuyện x/ấu xa này lên đầu phụ nữ làng ta, đúng là không biết x/ấu hổ!"
Dân làng khác cũng bắt đầu xì xào bôi nhọ tôi, Trần Văn Đào còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn tôi.
Tôi bắt mình bình tĩnh, Nguyễn Điềm không mặc quần áo chắc chắn không đi xa được. Lúc này, tôi chú ý tới chiếc váy cỏ trên người Trần Văn Đào. Chẳng lẽ Nguyễn Điềm mặc váy cỏ bỏ đi? Không đúng, ký túc xá đông người thế, cô ta về thế nào cũng bị phát hiện.
Tôi sốt ruột quá, đúng lúc một trận gió thổi ào ào qua đống rơm. Tôi dùng đèn pin soi mấy đống rơm này, có một đống xộc xệch khác thường, Nguyễn Điềm có lẽ đang trốn trong đó.
Nghĩ tới cảnh Nguyễn Điềm trần như nhộng núp trong đống rơm, tôi không nhịn được bật cười, lao tới trước đống rơm vung tay bới đi/ên cuồ/ng.
Trần Văn Đào thấy tôi bới đống rơm, mặt c/ắt không còn hạt m/áu, xông tới nắm ch/ặt hai tay tôi: "Mày đi/ên rồi hả? Mọi người xếp cả buổi mới xong, mày không được phá!"
Nhìn hắn sốt ruột, tôi biết mình đoán trúng: "Mày lo gì? Sợ tao lôi con tiện tỳ đó ra à?"
Bà thím Quyên và mấy người dân thấy Trần Văn Đào thế này, cũng hào hứng bàn tán:
"Chẳng lẽ Trần Văn Đào thật sự... với người khác ở đây rồi vu oan cho Hạ ký sinh?"
"Có thể lắm! Nhìn hắn sốt ruột kìa, váy cỏ rơi mất còn không biết."
Trần Văn Đào hai tay ghì ch/ặt tôi, nghe dân làng nhắc mới phát hiện váy cỏ đã tuột. Vội vàng buông tôi, kéo váy lên cho đúng.
Tôi thừa cơ tung cước đạp vào chỗ hiểm của hắn. Một tiếng thét thảm thiết vang lên, đám đàn ông trong làng đều gi/ật mình ôm chỗ hiểm nhăn nhó.
Không còn Trần Văn Đào cản trở, tôi như đi/ên bới đống rơm. Nhưng bới tới tận đáy vẫn không thấy Nguyễn Điềm, Vương Nghị Đản lại mở miệng:
"Tao thấy con đĩ dụ dỗ Trần Văn Đào chính là mày, đừng có giả vờ nữa!"
Tôi tức đi/ên, giơ đèn pin đ/ập mạnh vào đầu hắn: "Tao cảnh cáo mày Vương Cẩu Đản, mồm mép cho sạch sẽ vào! Hạ Thư tao dù có ế cả đời cũng không thèm thằng đạo đức giả Trần Văn Đào!"
Vương Nghị Đản ôm đầu gầm lên: "Tao là Nghị Đản, không phải Cẩu Đản, mày nhớ cho kỹ!"
Tôi thở hổ/n h/ển: "Tao đếch quan tâm gà đản vịt đản, mau phụ tao bới hết mấy đống rơm này, tao trả năm hào!"
Bà thím Quyên nghe bới đống rơm được năm hào, mắt sáng rực, hất Vương Nghị Đản ra, xông tới trước mặt tôi: "Hạ ký sinh, tay chân tôi nhanh lắm, để tôi bới cho."
Dân làng khác cũng ùa lại vây quanh: "Hạ ký sinh, tôi chỉ lấy một hào thôi, để tôi làm, bới xong tôi xếp lại đẹp như cũ."
Tôi phẩy tay: "Bới hết đống rơm quanh đây, trừ thằng Vương Cẩu Đản, mỗi người năm hào!"
Vừa dứt lời, đám người vây quanh tôi lập tức biến mất, mỗi người xông tới một đống rơm bắt đầu cuốc bới.
Trần Văn Đào thấy thế nhảy cẫng lên như muốn hóa ba đầu sáu tay ngăn cản. Tiếc rằng vừa tới gần đã bị dân làng t/át bay: "Cút xéo, đừng cản đường bà ki/ếm tiền!"
Tôi đã nói không trả tiền cho Vương Nghị Đản, nhưng hắn vẫn nhảy vào bới. Đúng lúc, đống rơm hắn bới chính là chỗ Nguyễn Điềm đang trốn.
"A! A! A!"
Một tràng thét kinh hãi vang lên, Nguyễn Điềm hiện ra trước mặt mọi người trong bộ dạng nhỏ nước.
Vương Nghị Đản đứng hình! Tôi đẩy hắn ra, giơ đèn pin soi thẳng Nguyễn Điềm, mọi người xúm lại xem: "Chẳng phải Nguyễn ký sinh sao!"
"Đúng là không biết x/ấu hổ! Rõ ràng là Nguyễn ký sinh ở đây, Trần Văn Đào còn đổ lỗi cho Hạ ký sinh!"
Trần Văn Đào còn đỡ hơn có chiếc váy cỏ, Nguyễn Điềm không được may mắn như thế. Cô ta co rúm người lại, khóc như mưa như gió. Trần Văn Đào đ/au lòng như c/ắt, xông tới ôm Nguyễn Điềm quát: "Tất cả cút đi! Cút ngay!"
Tôi đ/á một phát vào miệng hắn: "Đôi đồ khốn kiếp này! Dám làm chuyện bẩn thỉu ngoài đồng đã đành, còn dám vu oan cho tao! Tao không tha cho chúng mày đâu!"
"Bà thím Quyên làm ơn chạy qua nhà thôn trưởng giúp tôi, mời ông ấy tới đây." Trần Văn Đào vội ngăn bà thím Quyên, nhưng chưa kịp nói hết câu, bà ta đã biến mất!
Một lát sau, thôn trưởng hớt hải chạy tới, mồ hôi đầm đìa trán. Rõ ràng là chạy một mạch tới nơi. Ông chống gối thở một hồi rồi nói: "Đồ mất mặt! Đã ưa nhau thì cưới xin cho xong, sao còn dám hại thanh danh Hạ ký sinh!"
Vợ thôn trưởng cũng tới, mang theo bộ quần áo cho Nguyễn Điềm. Mặc xong quần áo, cô ta bắt đầu nói láo: "Thôn trưởng, chính Hạ ký sinh bảo con ra ruộng lúa. Con vừa tới đã bị đ/á/nh ngất, con không biết gì hết."
Chương 6
Chương 24
Chương 10
Chương 6
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook