Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
"Hahaha... Thái tử sớm muộn cũng nhìn thấu bộ mặt thật của ngươi... sẽ gh/ét bỏ, nghi kỵ, thậm chí gi*t ch*t ngươi! Phụ thân sẽ chờ đến ngày đó!"
Ta bật cười, rút đoản ki/ếm bên hông ra nghịch trong tay.
"Chiếc váy cưới ta mặc trong đại hôn do chính Thái tử điện hạ thêu. Người tặng ta đoản ki/ếm, dạy ta tự vệ..."
Tình yêu của Thái tử có thể đưa ta lên mây xanh. Có lẽ một ngày hắn sẽ gh/ét bỏ ta, nhưng ta tuyệt đối không thua bởi tình yêu ấy.
Ta sẽ sống cho chính mình.
Vĩnh Ninh Hầu cáo bệ/nh dưỡng thân, mấy tháng chưa ra khỏi phủ. Nghe Lý di nương nói, lão thường xuyên đi/ên cuồ/ng, gào thét đòi ta trả lại con trai.
Em trai theo cậu định cư tây bắc, nó thích thảo nguyên cùng cuộc sống tự do vô ước thúc.
Mấy năm nay, ta chỉ gặp nó hai lần, nhưng thư từ thì nhiều vô kể.
Từ khi biết chữ, nó thường viết thư gửi ta, dồn lại mấy tháng mới gửi một lần.
Thư gần nhất viết: "Tỷ tỷ, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời thầy, sau này đỗ đạt cao, phong hầu bái tướng, ở lại kinh thành làm hậu thuẫn cho tỷ. Như vậy tỷ sẽ không cô đ/ộc nữa."
Nó xót ta, ta sao nỡ kéo nó vào cuộc tranh đấu này?
Trong yến tiệc cung đình, Bệ hạ ám chỉ ta không xứng ngôi Thái tử phi.
Ta chẳng ngạc nhiên, bởi so với phụ thân, những việc Bệ hạ làm chỉ có hơn chứ không kém.
Hắn tưởng ta là quân cờ ng/u muội ủng hộ phụ thân, nào ngờ quân cờ này lật cả bàn cờ.
Những mưu tính chống đối của ta khiến hắn không vừa mắt.
Tiêu Vân Tế khéo léo đối đáp, chẳng để lộ tâm tư.
Đêm đến, hắn ôm ta thì thầm, ánh mắt dần kiên định:
"Ngôi vị Thái tử phi vẫn chưa đủ cao. Ta muốn Yêu Nguyệt trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ, không ai dám b/ắt n/ạt nàng nữa."
Ta chớp mắt, áp sát hôn lên má hắn.
Tiêu Vân Tế giữ trọn lời hứa. Ta an nhiên ngồi vững ngôi Hoàng hậu.
Bệ hạ làm Thái thượng hoàng nhàn tản, mắt không thấy là sạch.
Người xưa hắn yêu - Quý phi nương nương - nghe đồn vì quá thương con, khi hay tin Tam công chúa khó qua khỏi đã hộc m/áu ngất đi, mãi mãi không tỉnh lại.
Ngày đăng quang, Tam công chúa đặc biệt đến gặp ta cùng Chiêu Dương công chúa.
Thân thể nàng như cây hết nhựa, nhưng vẫn buông một câu khó hiểu:
"Tống Yêu Nguyệt, ngươi nên cảm ơn bản thân vì ngày ấy chọn Hầu phủ."
Thần sắc nàng ảm đạm khác hẳn vẻ ngang ngược ngày trước.
Chiêu Dương nghi hoặc, ta cười bảo Tam công chúa có lẽ đầu óc không tỉnh táo.
Tiêu Vân Tế đối đãi ta hơn mười năm như một, bên cạnh chỉ mình ta.
Khi ta hỏi hắn thích ta từ khi nào, hắn mỉm cười nhìn ta. Nụ cười dần hóa thành đắng chát, trong mắt đầy xót xa.
Hắn biết buổi gặp đầu tiên của chúng ta do ta sắp đặt.
Mùa đông năm ấy, ta phát hiện hắn hầu như ngày nào cũng đi qua nơi đó.
Ta lén quan sát, đặt cược vào hắn.
Ván cược là chính bản thân ta.
"Lúc ấy Yêu Nguyệt chỉ có thể dùng bản thân làm vốn liếng, cá cược rằng ta sẽ khiến nàng thắng. Lúc đó ta thực sự hoảng hốt. Rất may mỗi ngày ta đều đi qua hồ nước, mới kịp c/ứu nàng. Ta thích việc nàng lợi dụng, tính toán ta. Ta nguyện bị nàng sai khiến, bởi ta xót Yêu Nguyệt, yêu Yêu Nguyệt."
Chúng ta gặp nhau giữa mùa đông lạnh giá, khi ấy ta không chắc mình có còn thấy mùa xuân.
Nhưng từ nay về sau, chúng ta sẽ có thật nhiều mùa xuân nữa.
Chương 10
Chương 6
Chương 20
Chương 7
Chương 10
Chương 9
Chương 6
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook