Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Giờ thì cô ta đắc ý lắm rồi, không những thăm dò được Tạ Dịch Châu không hề mất trí nhớ, còn nhân thể dùng kế mượn d/ao gi*t người.
Tôi biết quá nhiều bí mật của Tạ Văn Xuyên. Nếu Tạ Dịch Châu ch*t, tôi làm góa phụ còn đỡ. Nhưng hắn không ch*t, tôi lại phản bội Tạ Văn Xuyên, hắn đương nhiên không dung thứ.
Tháng trước khi tôi nhập viện vì c/ứu Tạ Văn Xuyên bị thương nặng, nghe nói Tạ Ngọc rót nước cho Tạ Dịch Châu chỉ vô tình làm rơi một giọt lên vai hắn, đã bị hắn nhấn đầu vào bồn nước đến ngạt thở hai lần mới buông.
Giờ Tạ Dịch Châu mặc nguyên bộ đồ bệ/nh nhân ướt sũng, tóc còn nhỏ giọt nước. Theo tính hắn, tôi sợ bị ném xuống Thái Bình Dương cho cá m/ập xơi thôi?
Tôi cúi đầu: "Xin lỗi đại thiếu gia, tôi không cố ý. Tôi tự nguyện về trại cải tạo chịu 100 roj, mong đại thiếu gia tha thứ."
Đây là kế thoát thân duy nhất. Đợi hắn ra tay thì tôi tắt thở. Sau khi chịu ph/ạt, tôi sẽ giả ch*t để đào tẩu. Từ nay về sau, cuộc chiến của hai người họ chẳng liên quan gì tôi nữa.
Tạ Sói định áp giải tôi đi thì Tạ Dịch Châu đột nhiên đứng dậy, ấn đầu Tạ Ngọc vào chậu nước, bật vòi xối thẳng lên đầu cô ta:
"Tôi thấy cô rồi! Cô còn đổ tội cho Tạ Trừng! Đồ x/ấu xa! Tồi tệ!"
Giọng trầm ấm phát ra lời nói trẻ con, nghe thật kỳ quặc nhưng không ai dám cười.
"Không phải em, đại thiếu gia! Là Tạ Trừng, không phải em!"
Tạ Ngọc rất chắc hắn không nhìn thấy, nhưng Tạ Dịch Châu khăng khăng: "Là cô! Chính là cô!"
Hắn không chỉ xối nước, còn dùng ống nước quấn cổ Tạ Ngọc siết ch/ặt. Tạ Ngọc giãy giụa không thoát, h/oảng s/ợ quỳ rạp: "Đại thiếu gia xin tha mạng, em biết lỗi rồi!"
"Biết lỗi thì xin lỗi đi!"
"Em xin lỗi đại thiếu gia!"
"Không phải xin lỗi tôi!"
Mặt Tạ Ngọc đỏ bừng vì ngạt thở, đôi mắt đỏ ngầu hướng về tôi: "Em xin lỗi chị! Xin chị tha cho!"
Tôi và bốn người họ Tạ gồm Sói, Lang đều há hốc mồm. Tình huống gì đây? Tưởng tôi chắc ch*t, ai ngờ Tạ Ngọc mới là người hấp hối.
Tạ Dịch Châu chẳng thèm nhắc đến chuyện bị dội nước, ngược lại còn đứng ra bảo vệ tôi? Giờ tôi chắc chắn hắn thật sự mất trí, bằng không sao có thể làm chuyện này.
Thấy Tạ Ngọc trợn ngược mắt, tôi lại bình tĩnh trở lại. Tạ Sói gọi Tạ Báo cùng can ngăn. Đánh chó phải xem chủ, Tạ Ngọc dù sao cũng là vợ yêu của Tạ Văn Xuyên, Tạ Dịch Châu ra tay được chứ họ không thể đứng nhìn.
Nhưng Tạ Dịch Châu không buông, coi lời họ như gió thoảng ngoài tai, kiên quyết nhìn tôi chờ phản ứng. Tạ Sói bất lực với đại thiếu gia, cũng đưa mắt nhìn tôi.
Đôi mắt Tạ Ngọc sắp lồi ra khỏi hốc, lè lưỡi trợn trừng nhìn tôi không thốt nên lời. Tôi sẽ không nói lời tha thứ nào. Tôi chưa từng hại cô ta, ngược lại cô ta muốn tôi ch*t, thì phải nhận hậu quả thất bại.
Đúng lúc Tạ Văn Xuyên xông vào: "Đại ca! Tạ Ngọc là người của em! Cô ấy làm gì sai mà anh muốn gi*t cô ấy?"
Tạ Dịch Châu vẫn không buông tay, tò mò nhìn Tạ Ngọc: "Cô ta là người của cậu? Sao cô ta nói là người hầu của tôi?"
Tạ Văn Xuyên căng thẳng nhìn Tạ Ngọc: "Trước đây cô ấy phục vụ anh, giờ cô ấy theo em. Xin anh thả cô ấy ra."
"Ồ, cậu thích nhặt đồ tôi bỏ thì tôi không trách. Nhưng cô ta làm sai, làm ướt người tôi, còn b/ắt n/ạt Tạ Trừng, đáng bị ph/ạt chứ?"
Tạ Văn Xuyên không ngần ngại: "Đại ca, em thay cô ấy xin lỗi anh!"
"Tạ Trừng chưa tha cho cô ta."
Tạ Văn Xuyên trừng mắt với tôi: "Tạ Trừng! Có đáng gì đâu? Cô nói vài lời đi, bảo đại ca buông tay!"
Không đáng gì ư? Nếu Tạ Dịch Châu không mất trí, giờ người sắp ch*t chính là tôi. Tôi đâu có phúc như Tạ Ngọc, có người xông vào bảo vệ.
Tạ Dịch Châu thay tôi lên tiếng: "Chó cắn người, chủ phải xin lỗi thay. Cậu xin lỗi kiểu gì thế này?"
Tạ Văn Xuyên nghiến răng, tiến lại gần tôi hạ giọng: "Tạ Trừng, trước đây tôi đối xử không bạc với cô, cô nỡ lòng nào để tôi chịu nhục thế này?"
Xin lỗi tôi là chịu nhục ư? Trong mắt hắn tôi thấp hèn đến vậy sao?
Bảo sao bao lần tôi c/ứu hắn, thoát khỏi cửa tử, hắn chỉ nói với tôi một câu: "Làm tốt lắm."
Tôi lạnh lùng: "Đại thiếu gia đâu phải người mà tôi có thể sai khiến."
Quay sang nói tiếp: "Đại thiếu gia, tay anh mỏi rồi chứ? Việc th/ô b/ạo này không cần anh tự làm. Anh chỉ cần ra lệnh, tôi sẽ làm."
"Không cần. Em là vợ anh chứ không phải người hầu. Anh cũng không nỡ để em làm việc bẩn thỉu này."
Tôi gi/ật mình, lòng dâng lên hơi ấm chưa từng có.
Tạ Dịch Châu nghiêng đầu nhìn Tạ Ngọc: "Cổ cô này chắc không phải sắt đúc chứ? Cậu không sốt ruột à? Cổ bị siết đ/ứt rồi có hàn lại được không?"
Tạ Văn Xuyên liếc tôi ánh mắt đầy h/ận ý, cúi đầu: "Xin lỗi Tạ Trừng, tôi thay mặt Tạ Ngọc xin lỗi cô."
Tạ Dịch Châu buông tay, chùi tay vào người Tạ Sói đầy gh/ê t/ởm, rồi kéo tôi đến bên cạnh, giơ hai bàn tay ra:
"Tạ Trừng, em xem này. Anh đ/á/nh kẻ x/ấu đ/au cả tay rồi. Em thổi phù cho anh đi."
Tôi: "..."
Bốn người Sói Lang Hổ Báo: "..."
Tạ Văn Xuyên: "..."
Tạ Dịch Châu: "Nhưng không hiểu sao anh đ/á/nh cô ta rất đã tay. Chắc tại cô ta x/ấu xí quá. Bằng không người ngoan như anh sao lại đ/á/nh người?"
Tôi bật cười, chiều theo hắn: "Phải rồi, anh ngoan nhất mà."
Tạ Ngọc suýt tắt thở: "..."
**Chương 06**
Tạ Văn Xuyên bế Tạ Ngọc đi. Tạ Sói và những người khác giờ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy kính nể.
Thành thật mà nói, tôi hơi bất ngờ. Cảm giác như trở thành sủng phi của bạo chúa, thật lố bịch.
Muốn thoát thân đã không dễ, tôi đành đi từng bước một.
Tôi không thổi tay cho Tạ Dịch Châu, hắn bực bội kéo tôi vào lòng, đầu dựa lên vai tôi:
"Tạ Trừng, em gi/ận anh à? Đừng gi/ận anh nữa được không? Lần sau anh nhất định bảo vệ em chu toàn."
Áo hắn ướt đẫm, hơi lạnh thấm qua vải áo sơ mi vào da thịt tôi như tiếp xúc trực tiếp, khiến lòng người xao động.
Tạ Sói bọn họ ý tứ quay mặt vào tường. Tôi gạt bỏ ý nghĩ không nên có, bình tĩnh nói:
"Đại thiếu gia, anh cần thay đồ ngay, vết thương cũng phải xử lý lại. Anh buông em ra đi."
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook