Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
**Chương 22**
Trạm Gia Hào lùi một bước, miệng lẩm bẩm: "Điên rồi, tất cả đều đi/ên cả rồi!"
Hắn trở về phòng khóa cửa lại, cầm thớt và d/ao ch/ặt trong phòng.
Con gái bị tiếng động làm khóc, Trạm Gia Hào quát lên gi/ận dữ: "Im miệng!"
Trong ký ức, người cha hiền lành lần đầu tiên hung dữ với nó, đứa bé nín lặng một lúc rồi lại càng khóc to hơn.
Giây tiếp theo, một tiếng "bốp" vang lên, đứa bé bị t/át rơi xuống giường.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, tôi vô cảm ch/ặt nát chiếc áo.
Tiếng khóc thất thanh của con gái vọng đến, giống như kiếp trước, tôi gõ cửa phòng bị khóa, gào thét: "Con yêu, đừng nh/ốt mẹ trong nhà, mẹ sợ..."
Nhưng nó bỏ đi không ngoảnh lại: "Ai bảo mẹ trọng nam kh/inh nữ, đáng đời!"
Tôi đâu có.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn công bằng với cả hai, thậm chí vì chồng thiên vị con trai nên càng cố gắng đối xử tốt với nó.
Ban đầu con gái cũng thân với tôi.
Rồi nó vào đại học trong nước, bố đưa em trai đi du học. Nó ở ký túc xá, bố m/ua biệt thự cho em trai... Nó tủi thân và gh/en tị, không dám trách Trạm Gia Hào, lại quay sang h/ận tôi.
Một lúc sau, căn phòng đột nhiên yên ắng.
Qua khe cửa sổ, tôi thấy Trạm Gia Hào đang siết cổ con gái, mặt mũi biến dạng.
"Trạm Gia Hào, gi*t người là phải ngồi tù đấy."
Hắn gi/ật mình, từ từ buông tay. Đứa bé rơi xuống đất ho sặc sụa, bò dạt về phía cửa.
Cánh cửa mở, Trạm Gia Hào áp sát mặt tôi, nói từng chữ: "Trần Bao Nữu, như nguyện vọng của mày, chúng ta ly hôn."
Tôi mỉm cười: "Không ly."
Thấy hắn giơ tay định đ/á/nh, tôi cầm d/ao lên: "Dù có ch*t, tôi cũng kéo mày xuống mồ."
Người mềm sợ kẻ cứng, kẻ cứng sợ kẻ ngang, kẻ ngang sợ kẻ không sợ ch*t.
Tôi là người đã ch*t một lần, không sợ ch*t hơn hắn.
Sau vài ngày vật lộn, Trạm Gia Hào quỳ xuống c/ầu x/in ly hôn.
Toàn bộ tài sản về tôi, con gái về hắn.
**Chương 23**
Ngày ly hôn, trời âm u bỗng quang đãng. Tôi cầm tấm giấy ly hôn mỏng manh, lại nhớ về kiếp trước.
Lễ thất tuần của Trạm Gia Hào, con cái thành đạt muốn tổ chức linh đình. Chúng đặt mười bàn ở khách sạn sang nhất thành phố, mời cả hàng xóm, duy nhất không cho tôi xuất hiện.
Lời con trai văng vẳng bên tai: "Mẹ ơi, toàn khách quý đến dự. Mẹ là đàn bà quê mùa, làm trò cười hỏng tiệc ba thì khổ."
Tôi dùng tạp dề lau tàm hết lần này đến lần khác, dù chẳng làm gì sai vẫn bối rối như đứa trẻ mắc lỗi.
Đứa cháu tôi nuôi nhíu mày, định nói gì đó nhưng bị mẹ nó trừng mắt nên nuốt lời.
"Mẹ, rảnh thì dọn dẹp nhà cũ đi. Mấy hôm nữa cả nhà di cư, nên b/án sớm đi."
Tôi liếc nhìn con trai, thận trọng: "Mẹ... mẹ quen sống trong nước rồi, không muốn ra nước ngoài..."
"Đâu ai định đưa mẹ đi."
Tôi sững sờ nhìn đám con cái hào nhoáng: "Vậy b/án nhà cũ rồi mẹ ở đâu?"
Chúng đều đã có gia đình, biệt thự chồng tôi m/ua sau này không dính đến mẹ. Tôi chỉ còn căn hộ cũ nát.
Đây là chỗ dựa duy nhất cho tuổi già.
"Thuê nhà đi."
Ba chữ nhẹ như không của con trai đã đ/á/nh dấu đoạn kết cuộc đời tôi.
Lúc ấy tôi không hiểu, cả đời hy sinh cho gia đình, con cái giờ thành đạt thế, sao không để lại căn nhà cũ vài chục triệu cho mẹ già?
Sống lại một kiếp, tôi mới ngộ ra.
Dù nhà cũ rẻ mạt, trong mắt con cái, tôi không xứng đáng.
Tối đó, tôi thất thần về nhà cũ dọn dẹp, tìm thấy bức thư tình ố vàng. Nét chữ mạnh mẽ của Trạm Gia Hào, lời lẽ sâu đậm không hối tiếc.
Tôi ngồi bất động suốt đêm, cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa, bèn đòi ly hôn.
"Mày đi/ên rồi? Chỉ vì bức thư tình mấy chục năm trước mà đòi ly hôn?"
Ai cũng khuyên tôi, chuyện đã qua lâu, già cả rồi, đâu cần thiết.
Không ai biết, tôi ly hôn không phải vì bức thư tình năm mươi năm chưa gửi.
Mà vì bức thư tình được nâng niu năm chục năm, vẫn nguyên vẹn.
Năm mươi năm ấy, chị tôi mất, bạn bè ra đi, nhà dọn bảy lần. Bao kỷ vật quý giá rồi cũng tan biến.
Chỉ còn lại bức thư tình này.
Thời gian đổi thay, Trạm Gia Hào vẫn cất giữ cẩn thận, ép ngay ngắn trong giấy kết hôn.
Giờ đây, cuối cùng cũng ly hôn.
Cách một đời người, tôi đứng trước cửa phòng hộ tịch, nhìn dòng xe tấp nập, thở ra một hơi dài.
Từ nay, tôi và Trạm Gia Hào, đoạn tuyệt.
**Chương 24**
Trước khi nhập học, tôi và chị đến Hàng Châu.
Chị tôi ngắm cổng trường đồ sộ, sửa lại cổ áo cho tôi, giọng đầy tự hào: "Em Nữu nhà ta giỏi thật, chị cũng không phụ lòng cha mẹ."
Tôi nắm tay chị: "Chị học giỏi, thi đại học tháng bảy đi."
Chị cúi mắt lắc đầu: "Thôi, chị định mở tiệm nhỏ."
Đang định khuyên, đột nhiên đám đông ùa về một phía: "Mau lên, bên trường cao đẳng có đ/á/nh nhau!"
Vào lớp nghe mọi người bàn tán, có sinh viên đến nhập học bị từ chối vì không trúng tuyển. Hắn gào thét trước cổng trường, khăng khăng có giấy báo nhưng không được nhận.
Nhà trường sau đó công bố hắn từng đ/á/nh vợ sẩy th/ai bị bắt, lại bị tố cáo nên kiên quyết không nhận.
"Bao Nữu, hình như họ Trạm, cùng quê với cậu nhỉ? Cậu quen không?"
Tôi bình thản mở sách: "Không."
Sau này, chị tôi mở tiệm b/án sáng, buôn b/án đắt khách.
Người làng ra Hàng Châu làm việc, ăn uống tại tiệm, nhắc đến Trạm Gia Hào.
Hắn và Diệp Huệ Trân thi rớt đại học, danh tiếng hôi thối, đành cưới nhau.
Sau cưới, Diệp Huệ Trân chê hắn lười biếng, chê con gái là gánh nặng, suốt ngày gây gổ.
Ban đầu Trạm Gia Hào còn nhịn. Hai năm sau thấy vợ không có th/ai, bắt đầu ra tay. Nhiều lần Diệp Huệ Trân bị đ/á/nh bất tỉnh.
Chương 8
Chương 5
Chương 11
Chương 5
Chương 9
Chương 7
Chương 13
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook