Nhìn Lại Quá Khứ, Cùng Tôi Hướng Về Mùa Xuân

Vào ngày thất thập đại thọ của chồng, tôi tìm thấy một bức thư tình được cất giữ suốt 50 năm.

Chủ nhân bức thư ấy tôi quen biết - cô ấy là nữ sinh đại học đầu tiên của làng, cũng là bạch nguyệt quang trong lòng chồng tôi.

Tôi đề nghị ly hôn.

Chồng m/ắng tôi vô lý,

Con trai cho rằng chuyện thật khó tin.

Ngay cả cô con gái tôi cưng chiều nhất cũng cố tình nh/ốt tôi trong nhà, khiến tôi ch*t trong vụ n/ổ khí gas.

Khi mở mắt lần nữa, tôi đã trở về năm 1978.

Chồng nắm ch/ặt tay tôi: "Em đang mang th/ai, để Huệ Trân thay em lên đại học nhé?"

**01**

Nghe giọng nói quen thuộc, tôi ngây người nhìn người chồng trẻ tuổi tuấn tú trước mắt, cuối cùng tin mình đã trùng sinh.

Tôi trở về năm 1978, khi kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc, tôi đỗ vào Đại học Y.

Đồng thời, tôi cũng mang th/ai được tròn 3 tháng.

Trạm Gia Hào - chồng tôi - nhân danh vì tôi tốt, đã giấu đi thông báo trúng tuyển đại học của tôi.

Lúc ấy không như bây giờ có thể tra điểm, thôn chúng tôi lại bị bưng bít thông tin, phải đợi nhận được giấy báo mới biết mình đỗ.

Kiếp trước tôi chờ mãi không thấy giấy báo, đành nghĩ mình trượt.

Khi chồng tốt nghiệp cao đẳng ở Hàng Châu, tôi dẫn hai con lên đó tìm anh ta, lại nhìn thấy tên mình cùng ảnh Diệp Huệ Trân ở bảng tin bệ/nh viện.

Thấy kỳ lạ, tôi hỏi chồng, anh ta quát m/ắng: "Trùng hợp thôi! Cô ấy là nhân tài đại học chính quy, bác sĩ trưởng trẻ nhất, đâu phải thứ đàn bà quê mùa như em dám đụng vào!"

Thật sự chỉ là trùng hợp?

Nhưng cô ta chính là Diệp Huệ Trân - nữ thanh niên hạ điền ngày ấy, sao mấy năm không gặp lại trùng tên trùng họ với tôi?

Tôi quyết tâm tìm sự thật, nào ngờ khiến chồng nổi gi/ận. Anh ta lấy con cái ra đe dọa: "Cô tiếp tục gây rối khiến tôi mất việc, con cái ăn gì mặc gì, học hành thế nào? Lẽ nào trông cậy vào đàn bà nhà quê như cô?"

Nhưng anh ta quên mất.

Đáng lẽ tôi cũng có cuộc đời tươi sáng, tương lai rộng mở, chỉ bị người khác đ/á/nh cắp.

Mà kẻ tr/ộm ấy lại là người chồng tôi tin yêu.

May mắn thay, trời cao có mắt, cho tôi trùng sinh.

Nén xúc động, tôi bình thản hỏi: "Anh nhận được giấy báo của em rồi à?"

Chồng né tránh ánh mắt: "Chưa... chưa, anh chỉ giả định thôi -"

"Chà, đã sang tháng hai rồi, giấy báo cao đẳng cũng phải đến, xem ra em trượt thật rồi."

"Vậy nếu đỗ, để Huệ Trân thay em đi nhé. Em xem này, Đại học Y ở tận Hàng Châu, đường xa vất vả, học hành lại khổ cực, anh lo cho sức khỏe của em."

**02**

Sống lại kiếp này, tôi vẫn bị câu nói trơ trẽn này làm cho sửng sốt.

Để thi đại học, tôi ngày làm công điểm, đêm thức khuya đọc sách. Giữa trời đông lạnh giá không dám đ/ốt than, chỉ biết quấn chăn bông rá/ch, dùng đôi tay nứt nẻ vừa viết vừa học, vừa chịu đựng những cơn nghén. Còn anh ta, nhẹ nhàng buông một câu đem tặng người khác, giọng điệu như đang ban ơn cho tôi.

Kiếp trước tôi cãi lý, hứa sẽ cân bằng việc học và chăm con.

Thấy không thuyết phục được, hắn thẳng tay đưa giấy báo cho Diệp Huệ Trân, còn giúp cô ta đổi tên.

Nghĩ tới đây, tôi thấy buồn nôn kinh khủng, không nhịn được mà ọe một tiếng nôn thốc.

Chồng tránh không kịp, bị dính đầy mặt.

Anh ta đờ người, cứng đờ giơ tay gạt thứ rau dại chua lòm trên mặt, lăn lộn xuống giường chạy ra sân nôn đến chóng mặt.

Lúc quay vào, thấy tôi ngồi uống nước mà giường vẫn bừa bộn, hắn nhịn buồn nôn hỏi: "Sao không dọn? Bẩn thế này ngủ sao được?"

Ngày trước, tôi đã cố gắng dọn sạch dù khó chịu.

Nhưng từ hôm nay, tôi sẽ không vì hắn động tay động chân.

Tôi xoa bụng, mắt ngân nước: "Anh à, em nghĩ anh nói đúng, trường nào cũng không bằng con trai chúng ta quan trọng."

Ánh mắt chồng lóe lên vẻ hưng phấn.

"Nhưng em vừa nôn hết rồi, người cha tuyệt vời nhất thế gian như anh sẽ không để con trai đói chứ?"

Kiếp trước, tôi yêu chồng nhưng hiếm khi tỏ ra yếu đuối, càng không phiền hà anh ta.

**03**

Nào ngờ đàn ông tự ti lại tự đại như chồng tôi, lại khoái mấy chiêu đàn bà vờ yếu này.

Lúc này, hắn lúng túng đáp: "Phải... phải rồi, nhưng anh không biết nấu ăn—"

"Sao được! Chồng em giỏi nhất làng, các bà trong xóm ai chẳng gh/en tị vì em lấy được người chồng tốt - hiền lành chu đáo lại có học, nấu nướng chút xíu làm sao làm khó được anh."

Chồng bị tôi tán dương đến ngẩn ngơ, lập tức xắn tay vào bếp.

Nhân lúc đó, tôi lục soát khắp phòng. Thứ quý giá như giấy báo đại học hắn không dám mang theo người, nhưng giấu ở đâu?

Một lúc sau, tiếng động trong bếp im bặt, thấy chồng sắp quay lại, tôi vội tự nói: "Con trai ngoan, đợi chút nữa nhé. Bố con giỏi lắm, đảm bảo cho con no bụng thịt cá."

Người đứng ngoài cửa dừng chân, lát sau tiếng gà kêu vang khắp sân.

Nhà chỉ có hai con gà mái đẻ, trời lạnh thiếu thức ăn, cả tháng nay chẳng đẻ trứng nào.

Chồng đã bao lần định gi*t gà, tôi không nỡ, lần này cũng chẳng ngăn cản.

Trong âm thanh lộp bộp từ bếp, tôi lật tung căn phòng, kiểm tra cả xà nhà nhưng chỉ tìm thấy hộp th/uốc hen suyễn.

Còn giấy báo đại học thì mất hút.

Tôi ngã vật xuống giường, tim đ/au thắt từng hồi. Lẽ nào trùng sinh rồi vẫn không thay đổi được kết cục thảm khốc?

Chồng bưng bát thịt gà đen thui vào: "Lần đầu nấu ăn, hơi thất bại."

Vừa đặt bát xuống liền kinh ngạc: "Bảo Nữu*, sao mặt em tái thế?" (*tên nhân vật chính)

Tôi ngẩng đầu ngơ ngác, chưa kịp mở miệng nước mắt đã rơi: "Không sao, chỉ đói thôi."

Chồng liếc nhìn quanh phòng, thấy không có gì khác lạ, múc thìa canh gà đưa tới miệng tôi: "Ăn nóng đi."

Thịt gà ch/áy xém, nêm mặn chát, tôi vẫn giả vờ kinh ngạc: "Chồng ơi, anh đỉnh quá! Lần đầu vào bếp mà nấu ngon thế, đúng là thiên tài!"

Chồng bị tôi tâng bốc đến cười tít mắt, khiêm tốn vài câu rồi giục tôi ăn nhanh.

Nửa năm rồi tôi chưa đụng đến thịt cá, đồ ngon trong nhà đều nhường cho chồng con, chồng lại đem biếu Diệp Huệ Trân. Dù đang mang th/ai, tôi vẫn chỉ được ăn rau dại luộc.

Danh sách chương

3 chương
10/12/2025 17:51
0
10/12/2025 17:51
0
10/12/2025 20:52
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu