Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Anh nói xong, quay người bước vội vã rời đi.
Mấy cảnh sát cũng lục tục kéo theo.
Hành lang ồn ào hỗn lo/ạn chốc lát trở nên ch*t lặng.
Trong bóng tối mờ ảo, quần áo phơi trên trần nhà dường như chẳng bao giờ khô.
Không gian ngập mùi ẩm mốc xộc vào mũi.
Tựa như cuộc đời anh trai tôi và tôi.
Luôn cố gắng vùng vẫy thoát khỏi, nhưng chẳng thể nào xóa bỏ được thứ mùi này.
U ám, th/ối r/ữa, ngột ngạt đến nghẹt thở.
Người anh trai năm nào từng mơ ước trở thành bác sĩ c/ứu người, m/ua được căn nhà rộng.
Giờ đây sống trong căn phòng trọ 500 tệ mỗi tháng, nhường chiếc giường duy nhất cho tôi.
Suốt bao năm trời.
Ngoài chiếc ghế sofa đơn anh phải co quắp ngủ ở phòng khách.
Anh chưa từng có nổi một chiếc giường cho riêng mình.
Trong tĩnh lặng tựa vực thẳm, tôi không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào từ anh.
Thậm chí nghĩ rằng có lẽ anh đã tức gi/ận bỏ vào phòng.
Bối rối lo lắng, tôi ngẩng đầu liếc nhanh về phía cửa.
Ánh mắt anh từ trong bóng tối chạm vào tôi.
Sự lạnh lùng và h/ận ý trong đáy mắt anh dường như càng thêm sâu.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua, tôi đã vội vàng quay mặt đi.
Trong ánh mắt liếc xéo, tôi thấy anh rút điếu th/uốc, châm lửa.
Làn khói xám nặng nề bốc lên, giọng anh đờ đẫn hỏi:
"Lâm Tịch, rốt cuộc anh phải làm sao đây?"
Đầu ngón tay tôi co quắp cứng đờ.
Rất lâu sau, tôi cũng chỉ thốt được câu:
"Anh cho em chút tiền, em tự đi thuê nhà."
"Em hứa, thật sự... sẽ không làm phiền anh nữa."
Anh trai bật cười chua chát:
"Chưa đủ tuổi thuê nhà, ai cho mày thuê?"
Tôi như chộp được tia hy vọng, ngẩng đầu nhanh nhảu:
"Vậy anh thuê hộ em!"
"Hai tháng... chỉ cần hai tháng thôi."
Hai tháng nữa là đến kỳ nhập học, tôi có thể vào ký túc xá.
Đợi đến kỳ nghỉ đông...
Nhưng tôi không đợi được đến kỳ nghỉ đông đâu.
Bác sĩ nói rằng, có lẽ chỉ còn tối đa nửa năm.
Rất có thể hai tháng này cũng không qua nổi.
Ánh mắt anh lạnh như băng:
"Thuê nhà xong, hoặc vào ký túc xá."
"Liệu mày có tìm cớ quay về nữa không?"
"Em không về!" Tôi hét lên.
Nhưng anh đã quay đi, bước thẳng vào phòng.
Mười năm rồi.
Có lẽ anh cuối cùng cũng hết hy vọng vào việc đẩy tôi đi.
Cánh cửa không đóng.
Anh đang im lặng cho phép tôi vào, cũng là đang chấp nhận số phận.
**12**
Tôi trở về phòng mình.
Bên ngoài vẳng tiếng xào xạc nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Anh trai có lẽ đã ngủ.
Dù hôm nay có tồi tệ thế nào, ngày mai anh vẫn phải dậy lúc bảy giờ đi làm.
Cửa phòng ngủ hỏng, đóng không khít.
Căn phòng trọ chật chội đến mức qua khe cửa, tôi có thể nghe rõ từng nhịp thở của anh.
Hơi thở dần trầm đều, anh đã chìm vào giấc ngủ.
Tôi nhìn ánh trăng mờ đục ngoài cửa sổ, cho đến khi trời sáng bạch.
Tiếng động bên ngoài vang lên - tiếng mặc quần áo, đ/á/nh rửa rồi nấu bữa sáng.
Khoảng nửa tiếng sau, tiếng cửa ra vào mở rồi đóng sầm.
Tôi ra phòng khách.
Dưới đĩa đồ ăn sáng để lại, kẹp mấy tờ mười tệ.
Là tiền anh thường để lại mỗi khi tôi nghỉ ở nhà, dùng cho bữa trưa và tối.
Trên bệ cửa sổ đặt một chậu hoa gốm.
Là sau khi chị Văn bị bố mẹ đưa về quê.
Tự học nghề gốm, nung lấy rồi lén gửi cho anh.
Chị từng nói với anh:
Sau này kết hôn sống chung, sẽ trồng thật nhiều hoa trên bệ cửa sổ.
Những đóa hoa tươi tốt sẽ mang lại hy vọng cho cuộc sống.
Cùng chậu hoa, chị gửi kèm bức thư ngắn:
Gửi trước chậu hoa cho tổ ấm tương lai, bảo anh chờ chị thuyết phục bố mẹ.
Nhưng anh đã hồi âm:
"Anh không muốn cưới em nữa."
Sau đó, chị Văn gọi điện vài lần.
Tôi nép sau cửa, thoáng nghe tiếng cãi vã.
Có lẽ, cũng chẳng phải cãi vã.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào vỡ vụn của chị.
Anh trai ngoài vài từ ngắn ngủi, chỉ im lặng.
Kể từ đó, thư từ hay điện thoại của chị Văn đều biến mất.
Nhưng người anh nói đã hết yêu chị.
Lại đặt chậu hoa ấy trên bệ cửa sổ, tháng này qua tháng khác.
Trong chậu trồng lan hồ điệp - loài hoa chị Văn yêu thích.
Tôi đờ đẫn ngắm đóa hoa một lúc, rồi bước ra ngoài.
Đúng như anh nói.
Tôi hỏi khắp nơi, chẳng tìm được chỗ nào chịu cho thuê nhà.
Tôi lại dọc theo các cửa hiệu, hỏi xem có chỗ nào nhận làm thêm hè.
Nhưng tôi chưa đủ mười sáu tuổi, ngay cả làm thêm hè cũng không đủ tuổi.
Cả buổi sáng hỏi han, tay trắng vẫn hoàn trắng.
Đến gần trưa, khi đi ngang quán ăn nhỏ cuối phố.
Chợt thấy hai gương mặt quen thuộc.
Là dì hai từ núi rừng ngày trước, cùng đứa con trai cưng đã mười mấy tuổi.
Giờ cơm quán đông nghẹt khách.
Tấm biển cũ nhờn mỡ ghi "mười tệ một suất tự chọn".
Có khách nam hỏi dì:
"Bận thế này sao không thuê người?"
Dì hai tay bận róc rá/ch chia đồ ăn, gắt gỏng:
"Làm ăn lỗ vốn, đủ nuôi hai mẹ con là may, lấy đâu tiền thuê người?"
Tôi nghe nói, chú hai vì c/ờ b/ạc bị bắt.
Hình như còn vướng chuyện khác, bị tuyên án chung thân.
Ngày trước khi bố còn sống, cũng là bị chú hai lôi kéo vào con đường c/ờ b/ạc.
Không còn cách nào khác.
Dù anh trai từng cảnh cáo tôi không được tiếp xúc với nhà dì hai.
Nhưng đứng ngoài quán rất lâu, tôi vẫn cắn răng bước vào:
"Dì hai, cho cháu... cháu giúp dì làm việc nhé?"
Tôi ở lại.
Dù ngón tay không còn linh hoạt, không thể bưng đồ ăn.
Nhưng lau bàn, quét nhà vẫn làm được.
Tối đóng cửa quán, lại giặt đồ giúp dì hai và con trai dì.
Dì không trả lương, nhưng cho tôi ăn ở tạm.
Ngoài việc cực nhọc, thường xuyên bị dì liếc xéo và thằng bé gh/ét bỏ.
Ít nhất tôi không phải lo sợ như ở trại mồ côi - bị cô gái t/âm th/ần đ/á/nh, bị quản lý sàm sỡ.
Nhưng chỉ qua chiều hôm sau, anh trai đã tìm đến.
Lúc tôi đang cúi người lau tàn th/uốc rơi trên sàn.
Chương 8
Chương 5
Chương 11
Chương 5
Chương 9
Chương 7
Chương 13
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook