Nam Ngọc

Nam Ngọc

Chương 1

10/12/2025 20:01

Tôi hùng hổ pha th/uốc cho anh trai.

Không ngờ đêm ấy buồn ngủ quá, tự mình ngủ quên đến sáng hôm sau.

Lần thứ hai.

Tôi hít một hơi thật sâu, lại pha thêm một liều.

Kết quả vẫn ngủ say như heo đến tận bình minh.

Tỉnh dậy, anh trai đang nấu ăn trong bếp.

Ánh nắng ban mai xuyên qua tóc anh, nhuộm thành màu vàng nhạt tựa thiên thần.

Nghe tiếng động, anh quay lại mỉm cười với tôi:

"Chi Ngọc."

"Anh làm bánh bí ngô em thích rồi đây."

Tôi ôm lấy trái tim đang nhói buốt vì tội lỗi.

Tối đó, tôi pha liều th/uốc thứ ba.

Và có được giấc ngủ ngon như đứa trẻ sơ sinh.

—— Cuối cùng tôi cũng bắt đầu nghi ngờ anh trai mình.

**1**

Khi cầm lọ th/uốc ngủ, tay tôi r/un r/ẩy.

Hạ Mạt ngồi xổm bên vỉa hè nhai xiên que, liếc tôi một cái:

"Đồ yếu bóng vía."

Chu An ngậm miếng đậu phụ, nhai nhồm nhoàm:

"Chi Ngọc."

"Tao nghĩ... thôi bỏ đi."

"Chuyện này..."

Hắn nhai cả thế kỷ.

Tôi không nhịn được, gi/ật một xiên cá viên từ tay hắn.

Hạ Mạt hỏi:

"Xong xuôi rồi thì em định làm gì?"

"Thủy d/âm à?"

Tôi suýt nghẹn thở vì cá viên.

Vỗ ng/ực cả hồi vẫn chưa hết ho.

Ông chủ quán nướng đưa tôi chai nước.

Tôi mở nắp uống một ngụm, cổ họng mới dịu đi đôi phần.

Trên đời vẫn còn người tốt.

Tôi cảm động: "Cảm ơn bác!"

Ông chủ giơ mã QR: "Hai chục."

...Tình người như gió thoảng.

Tôi lặng lẽ mở ví điện tử thanh toán, trừng mắt với Hạ Mạt:

"Bớt đọc tiểu thuyết đen lại."

"Vậy em định làm gì sau khi hạ đ/ộc người ta?"

"Ngủ."

Tôi nói.

Nằm chung giường.

Nhìn anh ấy.

"Em muốn ngủ cùng anh trai."

**2**

Tôi thích anh nuôi của mình.

Bố mẹ mất năm Tạ Phùng Nam mười sáu, tôi mười hai.

Trong linh đường, họ hàng cãi nhau om sòm.

Chẳng ai muốn nhận hai cái gánh nặng.

Vàng mã trong lò đ/ốt rực lửa.

Tàn vàng lẫn tia lửa bay lả tả.

Lơ lửng giữa không trung.

Rồi rơi xuống.

Ngay trước mặt tôi.

Giọng đàn ông: "Năm nay tôi đ/á/nh bạc thua mười triệu, nuôi nổi hai đứa này sao?"

Giọng phụ nữ: "Ý gì? Muốn đẩy chúng cho tôi à? Nuôi hai đứa nhà tôi đã đủ khổ..."

"Vợ đòi ly dị..."

"Chồng tôi không đồng ý..."

Tạ Phùng Nam mặc đồ tang, quỳ bên cạnh tôi.

Đôi mắt cúi xuống, thêm một xấp tiền vàng vào lò.

Lửa bùng lên dữ dội.

Anh ngẩng lên nhìn tôi.

Mười sáu tuổi, Tạ Phùng Nam đã cao lớn lắm rồi.

Dáng thiếu niên thẳng tắp.

Thanh thoát như trúc non.

Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt.

Nhuộm đỏ cả tròng đen vốn như hắc ngọc.

"Chi Ngọc."

Anh nói.

Làn da lạnh trắng của thiếu niên phản chiếu ánh lửa ấm áp.

"Đừng sợ."

"Anh sẽ nuôi em."

Năm đó.

Tạ Phùng Nam bỏ học cấp ba.

Vào xưởng lớn nhất huyện làm công nhân.

Tôi từng đến thăm anh một lần.

Thiếu niên mặc đồng phục xám xịt.

Giữa phân xưởng ngột ngạt, giữa những công nhân lười nhác.

Vẫn cặm cụi với vẻ cần mẫn khác thường.

Như đóa lan bị trồng nhầm chỗ.

**3**

Tôi và Tạ Phùng Nam không cùng huyết thống.

Đến nhà anh năm tám tuổi.

Cha mẹ đẻ muốn con trai.

B/án tôi cho nhà họ Tạ.

Khó mà nói rõ khi nào tình cảm nảy sinh.

Chỉ biết khi nhận ra thì.

Mầm mống đã âm thầm ủ men.

Như rêu xanh.

Khi lật tảng đ/á lên.

Mới phát hiện góc khuất đã phủ kín một màu...

Ken dày.

Đáng tiếc thay.

Dù Tạ Phùng Nam cho tôi đủ đầy yêu thương.

Nhưng trong chuyện yêu anh.

Tôi vẫn không đủ quang minh lỗi lạc.

Không đủ lành mạnh.

Lại không đủ bệ/nh hoạn như tiểu thư ngạo ngược.

Cứ thế biến tôi thành thứ tồn tại lén lút.

**4**

Trước khi về nhà.

Tôi như bị m/a nhập, x/é hết nhãn chai th/uốc ngủ.

Vừa bước vào cửa.

Mùi thơm từ bếp tỏa ra.

Giọng nói ấm áp của thanh niên hòa cùng hương vị:

"Chi Ngọc."

Tôi đáp tiếng.

Nhét vội chai th/uốc vào túi.

Giả bộ thản nhiên ra cửa bếp gọi "anh".

Mùi sườn xào chua ngọt quyến rũ.

Nhưng thứ khiến tôi thèm thuồng.

Là chiếc eo thon gọn lộ dưới tạp dề.

Dải ruy băng hồng hào thắt nơ sau lưng.

Như món quà chờ người mở ra.

Chai th/uốc trong túi như th/iêu đ/ốt lòng bàn tay.

Khiến toàn thân tôi nóng bừng.

Tôi nuốt nước bọt.

Tạ Phùng Nam như có linh cảm.

Ngoảnh lại nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm nụ cười:

"Sắp xong rồi."

"Trong tủ lạnh có nước ổi em thích. Bếp nhiều khói, ra phòng khách chờ đi."

Bếp mùa hè oi bức.

Giọt mồ hôi từ đuôi lông mày anh rơi xuống.

Chui vào cổ áo.

Vai cổ thanh niên gọn gàng.

Da như ngọc tắm nước.

Phủ lớp ánh óng ánh.

Không chịu nổi nữa rồi.

Anh ta là yêu quái chăng?

Chẳng biết mặt đỏ bừng là vì d/ục v/ọng hay lương tâm cắn rứt.

Tôi vội chạy vào nhà tắm rửa mặt.

**5**

Cha mẹ nuôi m/ua tôi về, định cho Tạ Phùng Nam làm vợ nuôi.

Năm đó anh theo bố vào xưởng chơi.

Lơ đễnh, ngón út trái bị máy c/ắt đ/ứt.

Cha mẹ nuôi học ít, tư tưởng cổ hủ.

Sợ tật nguyền ảnh hưởng hôn nhân của con trai.

Liền nảy ý tìm vợ bé cho anh.

Theo tôi.

Hoàn toàn lo xa.

Đừng nói đến ngoại hình xuất chúng của Tạ Phùng Nam.

Chỉ tính cách anh thôi.

Đã đủ khiến bao người mê mẩn.

Hồi đi học đã có gái theo đuôi.

Vào xưởng rồi vẫn có thiếu nữ tự nguyện giặt đồ nấu cơm.

Chưa đầy tháng sau khi anh nghỉ học.

Một tiểu thư nhà giàu từ trường cũ đã đến chặn cổng.

Anh tan ca về muộn.

Cô gái xinh đẹp trong váy lụa đứng dưới lầu.

Lạc lõng giữa khu phố cũ nát.

Chiếc Maybach chờ ở đầu hẻm như con thú rình mồi.

Tạ Phùng Nam thoáng ngẩn người.

Rồi mỉm cười nhạt, chào hỏi như thường lệ.

Thiếu niên mang theo hơi nóng vội vã đuổi chuyến xe cuối.

Danh sách chương

3 chương
10/12/2025 17:45
0
10/12/2025 17:45
0
10/12/2025 20:01
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu