Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Tôi Không Thể
- Chương 7
Đêm Trần Đại Xuân băng bó tay cho tôi, tôi chợt thấy vô cùng trống rỗng. Không phải tôi không hiểu, Giang Ly xem tôi như công cụ, mỗi lần gặp chỉ để chọc tức anh ta. Giang Ly không coi tôi ra gì, nhưng Trần Đại Xuân lại thương tôi. Tôi đối xử tệ với anh ấy thế mà anh ấy vẫn lén băng bó vết thương cho tôi.
Chính hôm đó, tôi nảy ý định viết bài hát cho Giang Ly.
Lúc ấy tôi chưa suy nghĩ thấu đáo, chỉ đơn giản muốn viết thôi.
Ngày tôi chơi bài hát cho Giang Ly nghe, tôi chợt nhận ra. Trao đi ca khúc này, tôi không còn n/ợ anh ta nữa. Tôi và Giang Ly chấm dứt hết.
Không còn liên quan gì đến Giang Ly, tôi mới công bằng với Trần Đại Xuân, mới có tư cách ôm anh ấy.
Phương Già nói:
"Trần Đại Xuân tâm h/ồn quá trong trắng, tôi sợ... sợ anh ấy nghĩ tôi dơ bẩn."
Phương Nhuệ tắt máy ghi âm, dùng số mới gửi file cho Trần Đại Xuân.
Anh ta biết hành động này ti tiện, không công bằng với Trần Đại Xuân.
Nhưng anh ta không phải quan tòa, anh ta là người anh.
Khi đứa em không biết điều, người anh khó lòng giữ được công bằng.
**11**
Những ngày ở quê cho lợn ăn, tôi hiếm khi nhớ về Phương Già.
Mặt đất ẩm ướt dưới chân khiến tôi thấy bình yên.
Khác hẳn thành phố xa hoa, tinh tế mà lạnh lẽo.
Bố bảo tôi đã lớn, muốn mai mối Tiểu Phương cho tôi.
Tim tôi đ/au nhói, ngẩn ngơ.
Bố hỏi: "Sao? Không thích Tiểu Phương à?"
Tiểu Phương là cô gái đẹp nhất làng.
Nếu chưa lên thành phố, có lẽ tôi đã vui mừng nhận lời.
Nhưng tôi đã đi phố, đã hôn đàn ông.
Giờ quay về với Tiểu Phương thì thật có lỗi với cô ấy.
Tôi lắc đầu, bảo bố chưa vội.
Bố gõ gõ điếu th/uốc, m/ắng: "Lên phố một chuyến mà hư thân! Tiểu Phương tốt thế không ưng, mày muốn ế à?"
Tôi cúi mặt, vác cuốc ra đồng.
Trưa đó, chị Lý đầu ruộng gọi: "Đại Xuân! Nhà có khách quý tìm này!"
Chị Lý theo sau nói: "Trời ơi, xe đẹp lắm! Thằng Chó bảo giá mấy trăm triệu đấy. Đại Xuân mày phất rồi!"
Ra đến cổng, thấy Phương Già đang ngồi xổm trêu chó.
Chị Lý thở dài: "Cha, đẹp trai như tiên ấy!"
Tôi đứng hình.
Không muốn gặp Phương Già.
Nhìn thấy anh ấy là thấy khó chịu như say nắng.
Tôi quát gắt: "Đại Hoàng! Lại đây!"
Đại Hoàng ngoảnh nhìn tôi rồi lại vẫy đuôi với Phương Già.
Con chó khốn này!
Ham sắc quên chủ!
Tôi tức nghẹn, trừng mắt nhìn Đại Hoàng.
Phương Già ngẩng lên nhìn tôi hồi lâu, mím môi ôm chó bước lại: "Đừng gi/ận, tôi đến rồi."
Ai mời anh ta chứ?
Tôi túm cổ chó vào nhà, mặc kệ anh ta.
Phương Già lẽo đẽo theo sau.
Phương Nhuệ trong nhà đang nói chuyện với bố, thấy tôi liền cười: "Anh Trần, lâu không gặp, khỏe không?"
Tôi gằn giọng đáp: "Ừ."
Bố nhìn tôi, liếc Phương Già, gõ điếu th/uốc: "Thêm đôi đũa thôi."
Phương Nhuệ cảm ơn rồi từ biệt, lúc lên xe thì Phương Già vẫn đang ngoắc chó sau lưng tôi.
Tôi lôi Phương Già ra cổng, hét theo xe: "Anh bỏ quên người này rồi!"
Phương Nhuệ đeo kính râm: "Tôi đi công tác, gửi cậu ta ở đây vài hôm. Bố cậu đồng ý rồi."
"Anh nói gì với bố tôi?!"
Dân thành phố xảo quyệt thật.
Hai anh em này không tốt lành gì.
Tôi gi/ận dữ:
"Tôi không nhận, anh mang cậu ta đi."
Phương Già nhìn tôi, buồn bã nắm tay tôi.
Phương Nhuệ lịch sự: "Phiền cậu nhé."
Xe n/ổ máy, phóng đi để lại làn khói.
Tôi gi/ật tay ra, quát: "Tôi không nuôi anh! Ngày mai tự ra thị trấn bắt xe về!"
Bố từ sau đ/ập lưng tôi: "Vô lễ! Đối đãi với khách thế à?"
Tôi hít sâu.
Phương Già vội xoa đầu tôi: "Đau không? Cho tôi xem."
Tôi càng tức, sợ bố nhìn ra gì đó.
Đẩy mạnh anh ấy: "Biến đi! Đừng đụng vào tôi!"
Phương Già lùi hai bước, mặt tái nhợt, như sắp vỡ vụn: "Tôi chỉ muốn xem cậu có sao không..."
Bố lại đ/ập tôi: "Gì mà hung dữ? Dọa người ta?"
Lần này mạnh hơn, đ/á/nh ù cả tai.
Phương Già chạy tới, ôm đầu tôi như gà mẹ che chở, còn dạy cả bố:
"Chú ơi, đừng đ/á/nh anh ấy nữa. Là tại cháu, chú muốn đ/á/nh thì đ/á/nh cháu đi."
Bố: "..."
"Đứa bé ngoan quá."
Đầu tôi càng nhức.
Bố ơi, bố mê muội quá!
**12**
Hôm sau, tôi dỗ Phương Già ra thị trấn.
Dẫn đến bến xe, bảo anh ấy đợi rồi nói đi m/ua quýt.
Phương Già níu tay: "Cậu sẽ quay lại chứ?"
Tôi lừa: "Ừ."
Phương Già nhìn tôi hồi lâu, buông tay cười: "Vậy tôi đợi."
Nụ cười ấy khiến tôi bứt rứt.
Muốn bảo anh ấy đừng cười khi buồn.
Nhưng kìm được.
Về nhà, bố hỏi: "Tiểu Phương đâu? Sao không về?"
Tôi gi/ật mình, hiểu Tiểu Phương là Phương Già.
Áy náy: "Anh ấy tự về rồi."
Bố liếc mắt, "hừ" rồi đ/ập tôi một cái, bỏ vào phòng.
Cả đêm tôi trằn trọc.
Phương Già không ng/u đến mức đợi hoài, chắc đã tự về.
Bến xe ngay đó, quay đầu là đi được.
Anh ấy có điện thoại, tự m/ua vé được.
Trưa hôm sau, chú Vương đầu làng gọi cửa: "Đại Xuân! Ra phụ chú!"
Ra ngoài thấy chú Vương đỡ Phương Già xuống xe ba bánh.
Tôi sững sờ.
Người Phương Già lấm lem bùn đất, đầu gối chảy m/áu loang lổ, dính đầy cát sỏi.
Mặt mày, tay chân đều xây xát.
Anh ấy nhìn tôi, mím môi đỏ hoe mắt.
Như gi/ận hờn, như tủi thân.
Chú Vương nói: "Sao cháu bỏ quên đứa này ở thị trấn? Chú đi b/án rau về thấy nó trên đường làng, chắc đêm qua rơi mương rồi. Đi khập khiễng còn hỏi đường về làng. Trời tối thế, đi đường núi nguy hiểm lắm!"
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 13
Chương 11
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook