Sau khi tình đầu ra nước ngoài, nam chính đã theo đến

Ra nước ngoài cũng chẳng phải không có cái hay, ít nhất là tôi đã thoát khỏi cái vòng kim cô giờ giới nghiêm rồi. Ai mà ngờ được một người trưởng thành đang độ xuân thì như tôi, lại còn bị áp đặt giờ giới nghiêm phải về nhà trước 10 giờ tối chứ? Không có anh trai ở bên giám sát, lần này tôi nhất định sẽ đoạt lại tự do đã mất. Trước hết cứ chơi tới 11 giờ để ăn mừng đã! Ai ngờ chưa kịp thực hiện kế hoạch, đã nghe tin dữ từ Tần Mặc.

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn: "Anh ra nước ngoài bằng cách nào vậy?"

Tần Mặc lại nhìn tôi bằng ánh mắt xem thường kẻ ngốc. Tôi cắn răng tiếp tục: "Ý em là, anh sang đây dễ dàng thế ư? Không gặp chuyện gì xui xẻo như vấp ngã, uống nước mắc xươ/ng, đồ ăn bị tr/ộm hay sao?"

Lẽ ra không nên thế này. Ý thức thế giới bắt tôi chịu khổ đủ đường chỉ để ép đi du học. Tần Mặc là nam chính, nguyên tác đâu có viết anh ta ra nước ngoài. Vậy mà giờ đây hắn xuất hiện ở đây, sao có thể trơn tru đến thế?

Nhưng ông trời vốn thiên vị: "Không có."

Tần Mặc nói: "Trợ lý đặt vé máy bay, tôi ăn đồ ngoài, uống nước, lên máy bay, thuận lợi đến mức không ngờ." Giọng điệu cố tình nhấn mạnh hai chữ "thuận lợi".

Đáng gh/ét!

Tôi liếc nhìn bầu trời, âm thầm giơ ngón tay thối. Lẽ nào mạng sống của bạch nguyệt quang không phải là mạng sống?

Tình tiết đã xảy ra biến hóa nghiêm trọng. Vị tổng tài bá đạo đáng lẽ phải say khướt trong đêm ở quê nhà, giờ lại biết đặt vé máy bay đuổi theo bạch nguyệt quang ra nước ngoài. Đây là sự suy đồi của cốt truyện hay sự méo mó của ý thức thế giới?

Mà tất cả... đều không liên quan gì đến bạch nguyệt quang là tôi đây.

Dù trái tim đã ch*t lặng, nhưng miệng tôi vẫn còn hoạt động. Nhìn chiếc xe dừng trước tòa căn hộ cao cấp, tài xế lấy hành lý từ cốp sau, linh cảm báo hiệu điều chẳng lành.

"Em đăng ký ở ký túc xá trường mà..."

"Anh biết." Tần Mặc ngắt lời: "Anh trai em sắp xếp thế, bảo anh chăm sóc em trong thời gian này. Sợ em đi xa nhà lại quên mất giờ giới nghiêm."

Bề ngoài tôi vẫn mỉm cười, nhưng thực chất tâm h/ồn đã lìa khỏi x/á/c.

Lúc này tôi chỉ muốn bay về nước, lẻn vào phòng Cố Đình mà bò lổm ngổm như con giun trong bóng tối: "Em chỉ là đứa con gái nhỏ muốn chơi tới 11 giờ thôi! Sao phải đối xử với em thế này!"

Chẳng ai hiểu nổi trái tim tan nát của tôi.

Buồn bã theo Tần Mặc vào căn hộ, một chú chó Samoyed nhỏ lao tới ôm chầm. Tôi sững sờ nhìn đôi mắt đen láy trong vòng tay mình. Từ nhỏ tôi đã muốn nuôi chó, tiếc là mẹ không thích. Không ngờ hôm nay ước nguyện bất ngờ thành hiện thực.

"Anh trai chuẩn bị luôn cả thứ này sao?"

"Ừ, thích không?"

"Đương nhiên rồi!" Samoyed vốn là giống chó tôi thích nhất. Trong lòng âm thầm thu hồi một phần kế hoạch đ/á/nh gh/en Cố Đình.

Tần Mặc bước tới xoa đầu chú chó, nhận lại cái liếm mừng rỡ. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ rộng lớn, chiếu rọi lên người Tần Mặc, làm dịu đi vẻ lạnh lùng vốn có. Trước khung cảnh đẹp như tranh vẽ ấy, tôi quyết định tha thứ cho thế giới băng giá này... ba giây.

Tôi đặt tên cho cún là Tiểu Bạch, đơn giản dễ nhớ, cả tôi lẫn nó đều hài lòng. Chỉ là Tần Mặc nghe xong mặt đờ ra cả mấy giây, suốt thời gian dài sau đó chẳng thấy anh gọi tên nó bao giờ.

Tôi và Tần Mặc tạm thời sống chung nhưng ít khi gặp mặt. Sáng tôi còn ngủ say thì anh đã dậy sớm đến chi nhánh, tối thường khuya mới về. Điểm chung duy nhất là mỗi khi gần 10 giờ tôi chưa về, anh sẽ gọi điện nhắc nhở.

Có lần mới nhập học, tôi đi liên hoan câu lạc bộ, say xỉn quên giờ giấc, điện thoại hết pin. Định về thì trời đổ mưa như trút nước. Đứng giữa trời, người tôi ướt sũng trong nháy mắt.

Đang cuống cuồ/ng tìm chỗ trú, ngoảnh lại thấy bóng người tiến về phía mình. Tần Mặc rảo bước tới, chiếc ô che phía trên đầu tôi, chắn đi phần lớn mưa gió. Có lẽ anh đi vội, đến nơi vẫn còn thở gấp. Không hiểu sao anh tìm được tôi, cũng chẳng chất vấn vì sao không nghe máy, chỉ vội khoác áo choàng lên người tôi rồi dắt về xe.

Nhờ Tần Mặc, về nhà uống canh gừng ngâm bồn tắm xong tôi lại khỏe như vâm. Ai ngờ hôm sau, anh lại lăn ra ốm.

Tôi tự thấy bản thân có trách nhiệm, âm thầm đảm nhận việc chăm sóc. Không ngờ một trận ốm lại làm lộ hết tính khó chiều cố hữu của Tần Mặc. Đầu tiên là chê phòng bệ/nh không đủ tiện nghi, đòi chuyển sang phòng VIP cao cấp. Thức ăn không hợp khẩu vị, mỗi bữa phải đặt từ khách sạn xa xôi đưa đến. Ngay cả hoa quả cũng bắt tôi rửa sạch, gọt vỏ, c/ắt tỉa thành đĩa hoa quả bắt mắt mới chịu ăn.

Một trận ốm khiến tôi thấy lại hình ảnh Tần Mặc thuở nhỏ hay vòi vĩnh. Cũng lạ, lại thấy nhớ nhớ. Tưởng anh đã trưởng thành, hóa ra chỉ trở nên trầm mặc hơn mà thôi.

Tần Mặc tuy kiêu kỳ nhưng làm việc cực kỳ đáng tin. Dạo này có lẽ công ty bận thật, dù đang ốm anh vẫn xử lý email công việc, thỉnh thoảng còn có trợ lý mang tài liệu đến ký.

Hai ba ngày sau, Tần Mặc hoàn toàn bình phục, thuận lợi ký kết hợp đồng trị giá mấy trăm triệu. Trái tim treo ngọn cây của tôi cuối cùng cũng yên vị. Giá vì tôi mà khiến dự án Tần Mặc dốc sức bấy lâu tan thành mây khói, thì có b/án thân cho Tần thị làm nô lệ cũng không đền nổi.

Để mừng hợp tác thành công, chúng tôi đặc biệt dậy sớm đi siêu thị m/ua đầy nguyên liệu về nấu nướng. Dĩ nhiên, Tần Mặc là đầu bếp chính, còn tôi thì ngồi chơi phụ giúp lấy có.

Khả năng nấu nướng của Tần Mặc khiến tôi kinh ngạc. Lần đầu nếm thử món anh làm, tôi tưởng chừng được lên cung trăng. Thật lòng mà nói, nếu không làm tổng giám đốc, chắc chắn hàng loạt nhà hàng năm sao sẽ tranh nhau chiêu m/ộ anh ấy.

Danh sách chương

4 chương
10/12/2025 17:58
0
10/12/2025 17:58
0
10/12/2025 21:44
0
10/12/2025 21:42
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu