Tâm cơ của bạn cùng phòng nam ký túc xá

Tâm cơ của bạn cùng phòng nam ký túc xá

Chương 2

12/12/2025 15:33

"Tôi chính là... chính là người vừa xem video đó trên mạng."

"Tôi chỉ..."

Chưa kịp nói hết, Ninh Thăng đã ngắt lời tôi.

"Tôi hiểu rồi." Cậu ấy đứng dậy quay sang nhìn tôi, "Tôi biết cả rồi."

"Tôi không để bụng đâu."

Nghe cậu ấy nói vậy, tôi sững người một lúc.

Sau đó mới ngập ngừng hỏi: "Thật sao?"

"Ừ." Cậu ấy gật đầu.

"Đừng bận tâm nữa."

Nói xong, cậu ấy cầm thẻ cơm bảo đi ăn trước.

5

Buổi chiều tôi chỉ có một tiết.

Về ký túc xá thì cả ba đứa kia đều ở trong phòng.

Vừa bước vào cửa, không khí đang rôm rả chuyện trò bỗng im bặt.

Ninh Thăng thấy tôi liếc mắt cười nhếch mép.

Suốt từ trưa tới giờ,

tôi vẫn canh cánh không biết cậu ấy nói vậy có phải để tránh làm tôi ngượng.

Giờ thấy thái độ bình thản của cậu ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tối đến mỗi đứa làm việc riêng.

Sát giờ ngủ còn rủ nhau đ/á/nh một ván game.

Mai đều có tiết tám giờ nên mọi người lên giường sớm.

Nhưng ban ngày tôi ngủ nhiều quá, đèn tắt rồi vẫn trơ mắt thao thức.

Đành cuộn chăn ngồi lướt điện thoại cho đỡ chán.

Không ngờ đã qua một giờ đêm.

Vẫn chẳng buồn ngủ.

Định mở game đ/á/nh vài trận thì nghe từ giường đối diện vẳng tiếng nấc nghẹn.

Thực ra gọi là nấc cũng không đúng.

Đúng hơn là tiếng hít thở gấp gáp đ/ứt quãng.

Tim tôi thót lại, không dám tin vào tai mình.

Vội đặt điện thoại xuống lắng nghe.

Nhờ ánh đèn đường hắt vào, tôi nhìn thấy tấm chăn giường Ninh Thăng rung rung.

Tiếng thở nghẹn ngào lại vọng tới.

Chuyện gì thế này?

Cậu ấy... đang khóc sao?

Ba năm chung phòng, Ninh Thăng luôn tỏ ra chín chắn và điềm tĩnh.

Chưa từng thấy cậu ấy buồn bã, huống chi là khóc lóc.

Vì chuyện ban ngày chăng?

Tôi ch*t lặng.

Những lời vô tâm buổi sáng ùa về:

"Gh/ê t/ởm."

"Buồn nôn."

"Bi/ến th/ái."

...

Chúng vang vọng trong đêm khuya càng trở nên tà/n nh/ẫn.

Thế mà Ninh Thăng chẳng những không trách móc,

còn giả vờ bình thản an ủi tôi.

Đợi đến khi màn đêm buông xuống, mọi người say giấc,

mới dám cởi bỏ lớp vỏ bọc.

Một mình co ro trong chăn,

lặng lẽ liếm vết thương lòng.

Thừa nhận thẳng thắn rằng lời tôi nói đã làm tổn thương cậu ấy.

A! Việt Dương, cậu thật đáng ch*t!

6

Sáng hôm sau vừa mở mắt, tôi đã dán mắt vào Ninh Thăng.

Thấy cậu ấy ngồi góc lớp, cúi đầu im thin thít.

Thầy giảng tới trang sau cũng không biết lật sách, khác hẳn hình ảnh học giỏi ngày thường.

Tôi càng tin vào phỏng đoán của mình.

Tan học, cả nhóm rủ nhau đi ăn.

Trên đường Trực Trịnh hỏi: "Sao hôm nay anh Thăng không đi cùng?"

Trước giờ tan học là cả lũ lại quẩy chung.

"Không biết nữa." Từ Siêu lắc đầu.

"Gọi rồi, cậu ấy bảo không ăn."

Trực Trịnh ồ lên tỏ vẻ không quan tâm.

Nhưng tôi nghe rõ từng chữ.

Nếu không nhầm thì bữa trưa Ninh Thăng chỉ m/ua ổ bánh mì ở cửa hàng tiện lợi.

Người cao lớn như cậu ấy mà ăn không hết một ổ.

Giờ đến tối cũng bỏ luôn bữa.

Chắc chắn là vì lời tôi nói mà đ/au lòng đến mức chẳng thiết ăn uống.

Nghĩ vậy, cảm giác tội lỗi dâng lên ngập cổ.

Không được!

Mình phải chịu trách nhiệm!

"Tôi... không ăn nữa."

Vừa đặt khay cơm xuống, tôi đứng dậy.

"Hả? Sao thế?" Trực Trịnh tròn mắt.

"Tôi có việc."

"Các cậu ăn hộ nhé."

Nói rồi tôi quay ra quầy m/ua thêm suất cơm, hối hả về ký túc.

7

Vừa mở cửa đã thấy Ninh Thăng ngồi bàn học.

Nghe tiếng động, cậu ấy ngoảnh lại rồi lập tức quay đi.

Không biết có phải ảo giác không, mắt cậu ấy như hơi đỏ.

Như vừa khóc xong.

"Nè..." Tôi lén tiến lại gần, "Sao không đi ăn?"

"Không đói." Ninh Thăng đáp mà không quay đầu.

Tôi đứng hình không biết nói gì.

Căn phòng chỉ còn tiếng lật sách.

Nhìn bóng lưng g/ầy guộc, cảm giác cậu ấy sụt cân chỉ sau một ngày.

"Anh Thăng." Tôi đ/á/nh liều, "Cậu vẫn gi/ận tôi hả?"

"Không có. Đừng suy nghĩ lung tung." Giọng cậu ấy bình thản.

Nhưng tôi thấy bàn tay định lật sách của cậu ấy khựng lại.

Tôi bước thêm một bước.

"Tối qua tôi nghe thấy hết rồi... cậu khóc đúng không?" Căn phòng im phăng phắc.

Dáng Ninh Thăng cứng đờ.

"Là tôi sai," tôi vội nói, "Tôi nói mà không nghĩ."

"Tất cả là lỗi của tôi. Cậu đừng gi/ận nữa."

"Tôi..."

Ninh Thăng bỗng c/ắt ngang:

"Cậu cảm thấy gh/ê t/ởm cũng phải thôi. Tôi hiểu mà."

"Không phải!" Tôi phản pháo.

"Nếu gh/ê t/ởm thật, tôi đã chuyển phòng từ năm nhất rồi."

"Đã không ôm ấp thân thiết với cậu suốt mấy năm nay."

Ninh Thăng im lặng hồi lâu.

Tôi định giải thích thêm thì cậu ấy chợt lên tiếng:

"Việt Dương, cậu chưa bao giờ ôm tôi."

"Hả?"

Cậu ấy nghiêm mặt nhắc lại:

"Cậu chưa từng ôm tôi."

"Cậu ôm đồng đội bóng rổ."

"Ôm mấy đứa trong ký túc."

"Có lần còn ôm cả anh shipper vì mang đồ ăn đêm cho cậu."

Danh sách chương

4 chương
11/12/2025 09:33
0
11/12/2025 09:33
0
12/12/2025 15:33
0
12/12/2025 15:31
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu