Sau khi chồng nói rằng con riêng có thể kế thừa gia nghiệp, anh ta đã hối hận điên cuồng.

**Chương 1: Đứa Con Không Mong Đợi**

Hai mươi năm kết hôn, chúng tôi vẫn không có con.

Cho đến ngày nọ, chồng tôi dẫn về một đứa bé trai mười tuổi.

"Gia sản nhà ta rồi cũng phải có người thừa kế."

"Đứa nhỏ này tuy là con riêng của anh, nhưng giờ luật pháp đã công nhận quyền thừa kế của nó rồi."

Giọng anh chùng xuống.

"Nếu em cũng có con riêng, cứ việc dẫn về. Dù sao quyền lợi của chúng ta ngang nhau, anh sẽ đối xử công bằng với tất cả."

Tim tôi thắt lại.

Cuối cùng cũng tới ngày này!

Con riêng ư?

Tôi đương nhiên có!

Ai mà chẳng sốt ruột khi cả chục năm trời không có mụn con.

**1**

Tôi đang chuẩn bị bữa tối thì Chu Tư Tề dắt theo cậu bé chừng mười tuổi bước vào.

Tưởng là con cháu họ hàng nào, tôi định chào hỏi thì anh đã vỗ vai đứa nhỏ, giọng đầy cưng chiều:

"Thiên Tứ, gọi mẹ đi con!"

Cậu bé không những không gọi mà còn đ/ấm thùm thụp vào chân Chu Tư Tề, gào khóc:

"Con không thèm! Con không muốn mụ x/ấu xí này làm mẹ! Con chỉ nhận mẹ ruột của con thôi!"

Nét mặt Chu Tư Tề thoáng ngượng ngùng, nhưng nhanh chóng biến thành vẻ bất lực. Anh xoa đầu đứa trẻ, quay sang tôi:

"Thư Hòa, Thiên Tứ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, em đừng chấp nhặt với nó."

Nhìn vẻ mặt đương nhiên của anh, một ý nghĩ đi/ên rồ lóe lên trong đầu tôi.

Có vẻ như thấy đã đủ "dẫn nhập", Chu Tư Tề hắng giọng, cố tỏ ra thản nhiên:

"Thư Hòa, em xem, chúng ta kết hôn hơn chục năm rồi vẫn không có con, thành ra thế nào? Gia sản khổng lồ của hai họ lẽ nào để rơi vào tay người ngoài?"

"Đúng lúc này Thiên Tứ xuất hiện, hẳn là ý trời muốn ban phúc cho họ Chu - họ Lê chúng ta."

Thấy tôi chỉ trừng mắt nhìn, Chu Tư Tề nhíu mày, giọng bắt đầu gắt gỏng:

"Lê Thư Hòa, em còn không hài lòng chỗ nào? Bao năm nay bụng em chẳng động tĩnh gì, anh ở ngoài nghe bao lời đàm tiếu, bị người ta chê cười sau lưng không biết bao lần!"

"Dù sao luật pháp cũng công nhận quyền thừa kế của con riêng rồi. Đến lúc chúng ta già yếu, gia nghiệp này đành phó thác cho Thiên Tứ thôi."

Anh bước tới định nắm tay tôi, mắt chan chứa tình cảm:

"Thư Hòa, em yên tâm, anh sẽ không để mẹ của thằng bé quấy rầy cuộc sống chúng ta. Em mới là vợ chính thức của anh."

"Chu Tư Tề, nghe anh nói thế, tôi có nên thay tổ tiên họ Lê cảm ơn anh không? Cảm ơn anh đã lo xa đến mức tính cả việc thừa kế gia sản nhà họ Lê?"

Lời châm chọc thẳng mặt khiến Chu Tư Tề nghẹn lời, mặt đỏ bừng gằn giọng:

"Lê Thư Hòa, em nói cái gì thế! Anh làm vậy chẳng phải vì hai gia tộc sao? Hay em muốn nhìn cả cơ nghiệp tổ tiên dày công gây dựng rơi vào tay họ hàng xa tám đời, hoặc đem hiến hết cho từ thiện?"

"Tìm người thừa kế cùng huyết thống có gì sai? Đó mới là cách an toàn nhất!"

Anh ngừng lại, như ban ơn thêm câu khiến mắt tôi sáng lên:

"Dĩ nhiên anh cũng không phải kẻ bất công. Nếu em có con riêng bên ngoài, cứ việc dẫn về!"

"Anh đảm bảo sẽ đối xử công bằng, tất cả đều có quyền thừa kế như nhau!"

Nói câu này, ánh mắt anh đầy vẻ tự tin. Hẳn anh cho rằng tôi yêu anh thắm thiết, không thể như anh có con riêng ngoài luồng.

Nghe lời hứa của anh, tôi nhướn mày:

"Anh nói đúng, người thừa kế cùng huyết thống quả thực rất quan trọng."

Có lẽ tưởng tôi đã xiêu lòng, vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt Chu Tư Tề. Anh hăng hái dắt Chu Thiên Tứ đi chọn phòng.

Tôi bỏ mặc hai cha con, quay vào phòng ngủ khóa cửa.

Mở điện thoại, bàn tay run run bấm số thuộc lòng.

Chuông vừa reo đã được nhấc máy.

"*Mẹ!*"

"*Con yêu, là mẹ đây! Các con có thể về nhà rồi!*"

"*Cha các con cuối cùng cũng chịu thừa nhận các con rồi! Tất cả về đây, những đứa con của mẹ, từ nay chúng ta không phải xa cách nữa!*"

Đầu dây bên kia bật lên tiếng reo vui khó tin.

Chúng tôi nghẹn ngào nói hết nỗi nhớ nhung những năm tháng chia lìa, đến khi tạm ng/uôi ngoai mới dứt áo ngừng cuộc gọi.

Tôi lau vội hai hàng nước mắt, cố trấn tĩnh lại.

Vừa mở cửa phòng, tôi gi/ật mình thấy Chu Tư Tề mặt xám ngoét đứng chắn lối, ánh mắt âm trầm.

Nhưng khi thấy vệt nước mắt khô trên khóe mắt tôi, vẻ gi/ận dữ trên mặt anh đóng băng, thay vào đó là chút ngượng ngùng.

"Thư Hòa, em đừng quá đ/au lòng. Anh thật sự không cố ý phản bội em. Chỉ là hôm đó anh say quá, con đàn bà vô liêm sỉ kia lợi dụng cơ hội leo lên giường anh!"

"Ngay sau đó anh đã cho tiền bảo nó m/ua th/uốc tránh th/ai, ai ngờ nó vẫn có bầu!"

"Đứa bé đến là ngoài ý muốn, nhưng Thư Hòa à, dù Thiên Tứ không được sinh ra từ bụng em, nó vẫn là m/áu mủ của anh nên anh không nỡ bỏ."

Anh tiến thêm bước, định nắm tay tôi, giọng đầy tâm tư:

"Em yên tâm, Thiên Tứ còn nhỏ, tâm h/ồn ngây thơ. Chúng ta nuôi nấng nó chu đáo, dần dần nó sẽ thân với em thôi."

Nói đến đây, anh chợt nhớ lý do nổi gi/ận ban nãy, giọng không giấu được trách móc:

"Em cũng thật đấy, anh biết em khó chấp nhận nhưng sao không rộng lượng chút? Lúc anh dẫn Thiên Tứ chọn phòng, em không có mặt, nó tưởng em gh/ét nó đấy."

Tôi gượng cười:

"Sao anh lại nghĩ vậy? Đã đồng ý đề nghị của anh, tôi đương nhiên không bạc đãi nó. Tôi vào phòng chỉ để giải quyết chút việc riêng thôi."

Có lẽ nghĩ tôi đang gắng tỏ ra mạnh mẽ, ánh mắt Chu Tư Tề thoáng chút xót xa. Anh định nói thêm gì đó để xoa dịu không khí.

Danh sách chương

3 chương
10/12/2025 17:54
0
10/12/2025 17:54
0
10/12/2025 21:12
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu