Tình Yêu Bất Tận

Tình Yêu Bất Tận

Chương 6

10/12/2025 21:21

**Chương 21: Chuyện Trời Ơi Đất Hỡi**

Từng đoạn clip đều trên sáu mươi giây.

Tôi thẳng tay block cô ta.

Hê hê.

Tâm trạng vui sướng, tôi lắc lắc tay Trần Chi Diên:

"Về thôi anh."

Vừa bước vào cửa nhà.

*Chỉ vừa bước vào thôi.*

Trần Chi Diên đã đỡ lấy hai chân tôi bế lên.

"Á!" - Tôi thảng thốt kêu lên, vội ôm siết lấy cổ anh.

Anh nhấc tôi lên hẫng hai lần.

Bước vào phòng khách, đặt tôi ngồi lên đùi mình trên sofa.

Đột nhiên, tôi cảm nhận được luồng khí nguy hiểm đang áp sát.

Định trốn xuống.

Nhưng anh đã khóa ch/ặt eo tôi.

Nụ hôn ập đến không một lời báo trước.

Tôi né tránh, nhưng bàn tay anh ghì ch/ặt sau gáy.

Tay kia siết eo khiến hai cơ thể dính ch/ặt vào nhau.

*Rầm!*

Tiếng va đ/ập vang lên sau lưng.

Tôi gi/ật mình co rúm lại.

Trần Chi Diên ôm ch/ặt tôi vào lòng, ánh mắt sắc lạnh xoay về hướng tiếng động.

Trần Dĩ Điềm đứng ch/ôn chân, dụi mắt mấy lần rồi hét thất thanh:

"Bảo bối! Sao cậu lại ngồi lên người chú tớ thế kia?!"

Ai cơ?!

Tôi hoảng hốt ngẩng đầu, gặp đôi mắt cũng đang thất thần của Trần Dĩ Điềm.

Trần Chi Diên nheo mắt.

Trần Dĩ Điềm lập tức che mắt quay đi:

"Em chẳng thấy gì hết!"

**Chương 22: Lật Tẩy**

Tôi ngồi đối chất với Trần Dĩ Điềm cả buổi.

Cuối cùng phát hiện sự thật đắng lòng...

Hóa ra từ đầu tôi đã nhận nhầm người.

"Chú cậu bị bệ/nh à? Biết nhầm sao không nói?"

Trần Dĩ Điềm chỉ dám thì thào:

"Đúng đó, sao chú ấy không nói gì nhỉ?"

"Không kịp rồi..."

"Gì không kịp?"

Tôi lôi giấy đăng ký kết hôn ra, thẫn thờ:

"Tôi với anh ấy đã đăng ký rồi..."

Trần Dĩ Điềm buông lời ch/ửi thề.

Mắt sáng rực nhìn tôi:

"Không một lời mà làm chuyện động trời ha?"

Giọng cô ta chuyển sang thủ thỉ:

"Chú ấy chắc chắn thích cậu."

"Chuyện bố cậu, để chú tớ lo."

"Dù hay chê chú ấy nhưng tính chú tớ cực kỳ bao che người nhà, ông bố cậu lọt vào tay chú ấy thì..."

Chưa nói hết câu nhưng tôi đã hiểu hàm ý.

Khi hai đứa bước ra, Trần Chi Diên đang nghe điện thoại.

Thấy tôi, anh nói vài câu rồi cúp máy.

Trần Dĩ Điềm đẩy nhẹ lưng tôi.

Tôi bước đến trước mặt Trần Chi Diên.

Dừng cách hai bước chân.

Anh liếc nhìn rồi rút ngắn khoảng cách.

Mũi giày chạm nhau.

Tôi chưa kịp mở miệng, anh đã lên tiếng:

"Bố em phá sản rồi."

Tôi đờ người.

Anh nắm tay tôi, hôn lên mắt tròn xoe:

"Vừa xảy ra."

Trần Dĩ Điềm nhảy cẫng lên:

"Chú ơi! Chú đỉnh quá!"

Trần Chi Diên ôm tôi vào lòng, quắc mắt ra hiệu.

Trần Dĩ Điềm lầm bầm bỏ đi:

"Cư/ớp mất bạn thân rồi đuổi em đi, em đi đây!"

**Chương 23: Kết Cục Viên Mãn**

Trần Chi Diên đặt tôi ngồi trên bàn đảo.

Anh đứng trước mặt mà vẫn cao hơn tôi một chút.

Tôi ngẩng đầu lên.

Nước mắt rơi không báo trước.

"Cảm ơn anh, Trần Chi Diên."

Anh ôm tôi vào lòng thật ch/ặt:

"Cho phép em khóc lần này thôi, sau này đừng vì họ rơi một giọt lệ."

Tôi gục mặt vào ng/ực anh, khóc nức nở.

Khóc đến nửa chừng chợt nhớ ra:

"Anh lừa tôi!"

Trần Chi Diên vừa buồn cười vừa bực:

"Chuyển đề tài nhanh thế?"

Tôi nức nở:

"Lúc đó em nhận nhầm người, anh biết rõ mà."

Anh nhìn tôi bật cười.

Tôi tức đi/ên, đ/ấm vào ng/ực anh:

"Anh còn cười?! Thấy em như đồ ngốc hả? Em còn xạo ke xe đó là của em, trong khi rõ ràng là xe anh! Còn bảo em đi canh giữ, nhà đó đúng là của anh mà!"

Anh nghiêng đầu nghe tôi trút gi/ận, bỗng nâng mặt tôi lên:

"Đáng yêu quá, để anh hôn một cái."

Tôi vùng vẫy đẩy ra:

"Anh thâm hiểm quá!"

Anh thừa nhận:

"Ừ, anh thâm hiểm."

"Anh xảo quyệt!"

Anh lại gật đầu:

"Ừ, anh xảo quyệt."

"Anh còn say em từ cái nhìn đầu tiên, dùng hết mưu kế, cuối cùng không thể tự thoát."

Anh nắm lấy nắm đ/ấm tôi, xoa nhẹ chỗ da đỏ:

"Em biết lúc em chạy đến nắm tay anh, anh vui thế nào không? Tim anh suýt nhảy ra ngoài rồi."

Anh nâng cằm tôi lên.

Khi đôi môi chạm nhau, tôi nghe thấy tiếng vỗ tay rộn rã.

Là trái tim tôi đang vỗ tay cho lời tỏ tình của anh.

**Hậu Truyện**

Sau khi bố tôi phá sản, tiểu tam cuỗm hết tiền bỏ trốn. Buồn cười hơn, lũ con riêng của ông ta không đứa nào là m/áu mủ.

Đến bệ/nh viện khám mới biết ông ta bị t*** t**** yếu.

Không may thay.

Chỉ mình tôi là kẻ thừa kế gen tồi của hắn.

Ông ta không chịu nổi cú sốc, phát đi/ên.

Mẹ tôi tỉnh ngộ, ly hôn rồi tống hắn vào viện t/âm th/ần.

Nhưng ai quan tâm chứ?

Dù sao Ôn Tri Miên sau khi kết hôn cũng chẳng bận lòng.

**Ngoại Truyện: Góc Nhìn Trần Chi Diên**

1.

Anh cả và chị dâu hay đem Trần Dĩ Điềm ném cho tôi để đi hưởng tuần trăng mật.

Nhưng con bé quá ồn ào.

Tôi hơi phiền.

May là nó cũng sợ tôi.

Khi tôi ở nhà, nó rúc trong phòng.

Nhưng có lần, nó ngồi phòng khách cười đến mức không nhận ra tôi đã xuống cầu thang.

Tôi tò mò.

Đầu dây bên kia là ai mà khiến nó cười đến thế.

Thế là tôi thấy Ôn Tri Miên.

Cô gái có lúm đồng tiền khi cười.

2.

Vô tình biết được Ôn Tri Miên đi xem mắt.

Lại vô tình nghe Trần Dĩ Điềm định thuê bạn trai giả cho cô ấy.

Tôi cầm chìa khóa xe phóng đi.

Chặn ngay cửa quán cà phê.

Gặp ai đến cũng hỏi: "Có phải đến làm bạn trai giả không?"

Người ta đều nghĩ tôi bị đi/ên.

Cuối cùng cũng chặn được đúng người.

Tôi đưa gấp đôi tiền, dặn hắn cứ nói đã đến rồi.

Hắn vui vẻ nhận lời.

Tôi mở cửa bước vào.

Ánh mắt Ôn Tri Miên sáng rực hướng về tôi.

Cô hỏi có phải Trần Dĩ Điềm nhờ tôi đến không.

Tôi có nên phủ nhận không?

Không, tôi không muốn.

Các bạn biết đấy.

Trước hết tôi là thương nhân.

Thứ hai, tôi rất mặt dày.

Vậy nên, cho phép tôi tự giới thiệu lại.

Tôi là Trần Chi Diên - chồng của Ôn Tri Miên.

**- Hết -**

Danh sách chương

3 chương
10/12/2025 21:21
0
10/12/2025 21:19
0
10/12/2025 21:17
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu