Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
10/12/2025 21:00
Thẩm Hào vội vàng hứa hẹn liên tục rằng từ nay về sau sẽ không đ/á/nh người nữa, tôi mới cho phép hắn ôm mình.
Hắn lập tức ôm ch/ặt lấy tôi, khuôn mặt điển trai áp vào má bầu bĩnh của tôi, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên mấy tiếng bàn bạc ồn ào:
"Khi nào chúng ta đi dạy cho thằng họ Phú kia một bài học?"
"Đợi lão đại ra lệnh đã..."
Mặt tôi đùng đùng tối sầm, bĩu môi liền giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay Thẩm Hào.
Thẩm Hào luống cuống vội vàng bước tới, đ/á mỗi đứa đang bàn chuyện x/ấu một phát.
"Đánh đ/á/nh đánh! Suốt ngày chỉ biết đ/á/nh nhau!"
"Có miệng để làm gì? Không biết dùng lời nói sao? Cứ động một tí là đ/á/nh đ/ấm, th/ô b/ạo!"
Đám tiểu đệ nhìn nhau ngơ ngác:
"Không phải lão đại từng dạy đàn ông đừng lải nhải, cứ đ/á/nh trước nói sau sao?"
Thẩm Hào phủ nhận:
"Tao nói lúc nào?"
"Rõ ràng lão đại..."
"Cút ngay!"
"Dạ!"
Đám tiểu đệ mặt mày ủ rũ lủi thủi bỏ đi.
Thẩm Hào ngồi xổm xuống, mắt long lanh nhìn tôi với vẻ mặt mong được khen ngợi.
Tôi thuận thế lao vào lòng hắn:
"Bố tốt! Con thích bố!"
Thẩm Hào vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, kéo tay Vương Thúc hỏi:
"Nghe thấy không? Nó bảo thích bố! Con gái tao thích tao đó!"
Vương Thúc gật đầu lia lịa:
"Nghe thấy rồi, tiểu thư rất quý ngài!"
Vì câu "thích bố" đó, Thẩm Hào lệnh mở tiệc ăn mừng.
Mọi người ngớ người ra.
Không hiểu tại sao người lão đại thầm thương sắp cưới người khác rồi mà còn có tâm trạng mở tiệc.
Mừng cái gì chứ?
Thậm chí có kẻ mặt mày hoảng hốt nghi ngờ:
"Lão đại đừng chấn động quá mà... đi/ên mất thôi?!"
Sau khi biết nguyên nhân thật sự, đám đông càng kinh hãi hơn.
Đây có còn là Hào gia Cửu Long Trại tà/n nh/ẫn khiến người ta nghe danh đã sợ không??
Lại bị một đứa nhóc kh/ống ch/ế dễ dàng như vậy sao??
Nỗi k/inh h/oàng của Cửu Long Trại đạt đến đỉnh điểm khi chiếc máy khâu được mang tới.
Thẩm Hào đã m/ua một cái máy khâu, còn bỏ tiền thuê ông thợ may Lý ở số 8 đường Cửu Long đến dạy hắn học may.
Đám tiểu đệ dán mắt nhìn lão đại nghiêm túc đạp máy khâu.
Chứng kiến hắn vật lộn cả ngày trời cuối cùng may xong chiếc váy búp bê.
Rồi lại hoảng hốt thấy lão đại cầm váy búp bê áp vào người mình đo đi đo lại...
Đêm đó, anh em Cửu Long Trại mất ngủ tập thể.
Mãi đến hôm sau, khi thấy tiểu thư mặc chiếc váy búp bê xuất hiện, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra váy búp bê là may cho tiểu thư, suýt nữa hù ch*t cả đám...
Lớn thêm chút nữa, Thẩm Hào đưa tôi đi học mẫu giáo.
Tối trước ngày khai giảng, hắn trằn trọc cả đêm.
Hôm sau, Thẩm Hào với quầng thâm đầy mắt, do dự nói:
"Nó còn nhỏ thế, đi học sớm quá không?"
Vương Thúc nghiêm mặt:
"Năm ngoái ngài cũng nói thế! Năm nay phải đưa tiểu thư đi học rồi, bé đã là đứa lớn nhất lớp mầm rồi!"
Thẩm Hào đành đưa tôi đến trường với vẻ mặt không vui.
Trước lúc chia tay, hắn nắm tay tôi không buông, đỏ mắt dặn dò đủ điều:
"Cục cưng, không thích học thì gọi bố nhé! Bố đón con về... ăn nhiều vào, bố đóng tiền rồi đấy... ai đ/á/nh thì đ/á/nh lại, có bố đứng sau..."
Nụ cười của cô giáo chủ nhiệm bên cạnh dần đơ cứng, phụ huynh các bé khác đều quay lại nhìn.
Vương Thúc x/ấu hổ bưng mặt, lôi mạnh Thẩm Hào nhét vào xe.
Khi đóng cửa xe, tôi như thấy Thẩm Hào đưa tay lau khóe mắt.
Ngày đầu đi học, tôi kết bạn được với rất nhiều bạn.
Nghe tin tôi rủ các bạn về nhà chơi, đàn ông Cửu Long Trại đột nhiên biến mất, chỉ còn lại các cô bảo mẫu hiền lành và đầu bếp m/ập.
Về sau chúng tôi chơi trò gia đình, không đứa nào muốn làm hoàng hậu đ/ộc á/c, tôi liền gọi Thẩm Hào ra, bắt hắn đội vương miện nhỏ đóng vai hoàng hậu.
Lần đầu tiên Thẩm Hào không lập tức đồng ý yêu cầu của tôi.
Hắn dùng hai ngón tay cầm chiếc vương miện nhỏ, cười gượng gạo đề nghị:
"Bố làm vua đ/ộc á/c được không?"
Tất cả trẻ con đồng thanh:
"Không được ạ!"
Thẩm Hào đành để tôi cài vương miện lên tóc hắn.
Chiếc vương miện nhựa bé xíu lệch lạc trên đầu hắn, trông rất buồn cười.
Trên gương mặt điển trai của Thẩm Hào hiện rõ vẻ bất lực.
"Khục!"
Tiếng cười khúc khích vang lên sau cửa phòng khách.
Đám đàn ông Cửu Long Trại biến mất đang chồng đầu lên nhau, rình xem bên trong.
Thấy cảnh tượng Thẩm Hào đội vương miện nhỏ, chúng nín cười đến đỏ mặt.
Thẩm Hào lập tức biến sắc.
Hắn cười nhạt vẫy tay gọi đám tiểu đệ:
"Vào đây."
Năm phút sau, một đám "công chúa" to lớn thô kệch đứng xếp hàng ủ rũ.
Những chiếc váy công chúa sặc sỡ bị căng phồng như lều trại trên người họ.
Trông vừa x/ấu xí lại vừa buồn cười.
Bọn trẻ chưa thấy công chúa nào như thế, đứa nào cũng hào hứng kéo tay lớn của họ nhảy nhót.
Chẳng mấy chốc, đàn ông đã chấp nhận vai diễn, tự nhiên xoay váy múa may.
Thậm chí còn không hài lòng với mỗi váy công chúa, chúng để ý cả vương miện của Thẩm Hào.
"Lão đại, cho em mượn vương miện."
Thẩm Hào cự tuyệt, nghiêm mặt tuyên bố ở đây chỉ được có một hoàng hậu.
Thế là bọn trẻ thân thiết gọi Thẩm Hào là "Bác Hoàng Hậu".
Chúng còn xếp hàng chờ Thẩm Hào tết tóc.
Thẩm Hào tết tóc rất giỏi.
Ban đầu hắn còn không biết chải tóc cho trẻ con, động tác vụng về khiến tôi khóc.
Thẩm Hào vô cùng áy náy, bèn bắt đám tiểu đệ xếp hàng cho hắn luyện tay.
Trong một thời gian, băng đảng Cửu Long khét tiếng hung dữ, trên đầu lũ lâu la nào cũng đội những cái đuôi sam méo mó.
Sau nửa tháng chịu đựng nỗi nhục, lão đại của chúng cuối cùng đã học được cách tết tóc cho bé gái.
Chương 8
Chương 5
Chương 11
Chương 5
Chương 9
Chương 7
Chương 13
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook