Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Trước những lời trách móc của tôi, bà ngoại chỉ im lặng.
Tôi không nỡ nói thêm lời nặng nề, x/é toang vết thương lòng của bà.
Dù sao bà đã hoàn toàn từ bỏ nhiệm vụ chinh phục, tôi chỉ còn chưa đầy một năm để ở bên bà.
Chờ đã.
Nhiệm vụ chinh phục?
Một suy đoán chợt lóe lên trong đầu tôi.
"Bà ngoại, bà đang giấu cháu điều gì phải không?"
Bà ngoại vốn không giỏi nói dối, toàn thân bà cứng đờ, ánh mắt hoảng hốt tìm cách thoái thác.
Nhưng cuối cùng dưới sự truy hỏi của tôi, bà đành thừa nhận.
"Hệ thống... đã giảm độ khó cho bà..."
Tim tôi thắt lại, dự đoán đã thành sự thật.
"Nó bảo, không nhất thiết phải chinh phục Lục Thời Yến." Giọng bà khàn đặc, nghẹn ngào, "Nó đưa ra vài ứng viên, chỉ cần bà kết hôn với bất kỳ người đàn ông nào trong vòng một năm, coi như hoàn thành nhiệm vụ."
Đôi mắt đỏ hoe, giọng bà đầy van xin: "Bà chỉ muốn sống thôi, Trân Trân à, bà còn muốn thấy cháu thành gia lập nghiệp... không muốn ch*t trong oan ức thế này. Cháu hiểu cho bà chứ? Đừng gh/ét bỏ bà..."
Trái tim như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Tôi ôm chầm lấy bà, cảm nhận cơ thể bà r/un r/ẩy cùng những tiếng nấc nghẹn, giọng tôi cũng nghẹn lại:
"Xin lỗi bà... cháu không nên nói thế... Cháu thật ng/u ngốc, quá chậm hiểu..."
Lúc này, ngọn lửa gi/ận dữ bùng lên trong lồng ng/ực.
Tôi muốn xông tới bóp cổ cái hệ thống kia, chất vấn nó: Tại sao? Tại sao lại đối xử với bà ngoại tôi như vậy?
Bà ngoại tôi cả đời cần cù, trải qua bao cay đắng, là người lương thiện chưa từng làm điều x/ấu.
Bà khó khăn lắm mới sống tới tuổi an nhàn.
Tại sao bắt người phụ nữ hiền hậu ấy phải nhẫn nhục, nịnh nọt, hầu hạ một lão già tồi tàn không xứng với bà?
Tôi vô số lần gọi hệ thống, c/ầu x/in nó hãy tr/a t/ấn tôi thay bà.
Mọi nhiệm vụ, cứ nhắm vào tôi!
Nếu có thể, tôi nguyện thay bà hoàn thành tất cả!
Nhưng từ đầu tới cuối, hệ thống chẳng hồi đáp.
**10**
Sau bữa tối bà ngoại nấu, ông Hoàng thỏa mãm ợ một tiếng, sai bà rửa bát rồi lại bắt bà dắt đi dạo tiêu cơm.
Hoàng hôn chưa tắt, vừa tới công viên gần khu dân cư, giọng nói quen thuộc đầy gh/ê t/ởm đã vang lên:
"Ôi giời, mẹ thân thiết với ông chả mới gh/ê! Chiều nào cũng dắt nhau đi dạo, tình cảm lắm nhỉ!"
Đúng là oan gia ngõ hẹp, Lâm Đại Dũng ngậm điếu th/uốc, ánh mắt hiểm đ/ộc nhìn bà ngoại.
Hắn ta rõ ràng lại tới xin tiền.
Bà ngoại mặt tái mét, muốn kéo ông Hoàng đi nhanh qua.
Nhưng Lâm Đại Dũng không buông tha, hất tàn th/uốc xuống đất, lảo đảo đuổi theo cất giọng the thé:
"Ông già kia, gọi ông đấy! Ông coi chừng mẹ tôi, trông hiền lành thế chứ dạo trước còn tán tỉnh thằng trai trẻ trên Weibo nồng nhiệt lắm!"
Ông Hoàng dừng chân, mặt xám ngoét.
Lâm Đại Dũng thấy vậy càng đắc ý thêm dầu vào lửa:
"Mẹ ơi, phải thằng tiểu bạch diện họ Lục đ/á mẹ nên mẹ mới tìm ông già này thay thế hả?"
Ông Hoàng tức gi/ận nắm ch/ặt tay bà: "Tiểu bạch diện nào? Hứa Quế Phân, bà dám lừa tôi? Bà còn giấu tôi bao nhiêu chuyện?"
"Không phải, ông đừng nghe hắn xuyên tạc! Làm gì có chuyện đó!" Bà ngoại lắp bắp, còn Lâm Đại Dũng tiếp tục kích động.
"Xuyên tạc gì? Mẹ, chát lịch sử con thấy rõ ràng, già đầu rồi còn học trẻ con tán gẫu à?"
Bà ngoại bị hai người vây giữa, trăm miệng không biết giải thích sao, nước mắt lăn dài.
Tôi run bần bật đứng che bà: "Không được phép b/ắt n/ạt bà tôi!"
Nhưng chẳng ai để ý tới tôi.
Cãi vã càng lúc càng gay gắt, hàng xóm xung quanh bắt đầu chậm bước tò mò nhìn lại.
Giữa lúc ngột ngạt ấy, giọng nói lạnh lẽo vang lên phía sau:
"Chuyện gì xảy ra thế? Cần giúp không?"
Mọi người quay lại, thấy Lục Thời Yến đứng cách đó vài bước.
Anh mặc vest đen, tay xách chiếc bình giữ nhiệt hoa văn lòe loẹt trái ngược - dường như vừa từ nhà bà Trương Minh Châu ra.
Ông Hoàng không quen biết, gắt gỏng: "Anh là ai? Đừng xen vào chuyện người khác!"
Nhưng Lâm Đại Dũng đã biến sắc mặt. Thằng chuyên lướt sóng chứng khoán này làm sao không nhận ra nhân vật thường xuyên xuất hiện trên tạp chí tài chính.
"Lục... Lục tổng! Tôi ngưỡng m/ộ ngài lâu lắm rồi..."
Mặt hắn tươi như hoa, vội vàng luồn cúi nịnh nọt:
"Mấy cổ phiếu của tôi chìm lỉm rồi. Ngài có thể nâng tay cho chúng nó lên giá không?"
Lục Thời Yến khẽ ngẩng mặt, bất ngờ đáp lại: "Cổ phiếu nào?"
Thấy thiếu gia giới tài chính Bắc Kinh phản hồi, Lâm Đại Dũng mừng rỡ như trúng số.
Hắn nhanh nhảu đọc một tràng: "XX công nghệ, YY giải trí, ZZ tập đoàn... toàn cổ phiếu nhỏ, ngài chỉ cần gật đầu là xong."
"Biết rồi."
Lục Thời Yến lạnh lùng bấm điện thoại, ánh mắt băng giá nhìn hắn:
"Đã lệnh cho người theo dõi sát sao, đảm bảo chúng rớt sâu dưới giá phát hành trong ba tháng tới."
Nụ cười Lâm Đại Dũng đóng băng.
Hắn chỉ nhận được một chữ: "Cút."
Lâm Đại Dũng chân run b/ắn, vội kéo ông Hoàng đang định cãi bỏ chạy.
Đám đông xem náo nhiệt cũng tản đi.
Chỉ còn bà ngoại và Lục Thời Yến đứng giữa hoàng hôn.
**11**
Bà ngoại cúi đầu, hai tay nín ch/ặt vạt áo.
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 5
Chương 8
Chương 9
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook