Tại Sao Anh Lại Như Vậy?

Tại Sao Anh Lại Như Vậy?

Chương 6

10/12/2025 23:30

「Buồn ngủ thì đi ngủ đi, thành tích 12 điểm còn bày đặt học đêm cố gắng nữa?」

Tôi ấp úng: "Em... em sợ anh gi/ận mà."

"Tao gi/ận cái gì?"

Tôi cúi đầu im lặng.

Giang Diệu Dã mất kiên nhẫn: "Tao đếm đến ba-"

"Ngày giỗ mẹ anh sắp đến rồi, em sợ anh buồn."

Giang Diệu Dã đờ người: "Ai nói với mày?"

Tôi lảng tránh ánh mắt: "Em... em tự đi hỏi thăm."

Vẻ thư thái trên mặt Giang Diệu Dã biến mất, thay vào đó là sự căng cứng.

"Giải tiếp đi."

"Vâng."

Tôi liếc nhìn anh: "Anh-"

Giang Diệu Dã vớ vội mũ áo khoác trùm lên đầu tôi, giọng lạnh băng: "Thêm một câu nữa, chép bài trăm lần."

Quả nhiên, càng gần ngày giỗ mẹ, tâm trạng Giang Diệu Dã càng tồi tệ. Một tuần cãi nhau với bác Giang hai lần. Lời qua tiếng lại toàn trách bác không nhớ đến vợ cũ.

Chuyện này tôi cũng không giúp được gì. Mỗi sáng chỉ biết lén bỏ chocolate vào cặp anh. Tôi bỏ bao nhiêu, anh ăn hết bấy nhiêu. Suốt ngày ngậm kẹo chocolate trong miệng.

Rồi ngày giỗ mẹ Giang Diệu Dã cũng đến.

Tôi biết mình không nên đi theo. Nhưng sáng sớm thấy anh trạng thái không ổn. Đụng đổ ấm trà, làm vỡ bát canh. Ra cửa còn bị kẹt tay.

Thế là tôi chuyển mấy chuyến xe buýt, đến nghĩa trang nơi mẹ Giang Diệu Dã yên nghỉ. Đăng ký xong, tôi ôm bó hoa lao vào, chưa đi được mấy bước đã nghe mấy giọng điệu chua ngoa:

"Giang Diệu Dã, mày còn mặt mũi đến tảo m/ộ mẹ à?"

"Nhà họ Giang toàn đồ vô lại! Nếu không vì thằng con hoang như mày, mẹ mày đâu phải chịu đựng bố mày bao năm!"

"Mày biết bà ấy trầm cảm mà còn bỏ mặc một mình!"

"Đồ vô tâm vô phúc!"

Giang Diệu Dã đứng im cho bà lão tóc bạc đ/ấm vào ng/ực. Anh đưa tay quệt mắt, cúi đầu không nói. Người đàn ông trung niên bên cạnh đỡ bà lão, lạnh lùng nói:

"Mẹ, thôi đừng nói với nó nữa, về thôi."

Giang Diệu Dã ngẩng phắt lên: "Cậu, cháu biết lỗi rồi, xin lỗi cậu!"

"Biết lỗi cái gì! Tao nghe nói bố mày rước vợ mới về, còn mày vẫn ở yên trong nhà, bảo là biết lỗi?"

Giang Diệu Dã mặt tái mét, môi run run.

Người cậu tiếp tục: "Còn chút lương tâm thì đuổi hai mẹ con kia ra khỏi nhà đi!"

Hai người rời đi khi thấy tôi ôm hoa đứng từ xa. Giang Diệu Dã cũng nhìn thấy. Đôi mắt anh đỏ hoe, biểu cảm phức tạp.

**17**

Giang Diệu Dã không bắt taxi. Anh lầm lũi bước trên con phố vắng tanh. Tôi lẽo đẽo theo sau. Anh đi một bước, tôi theo một bước. Anh dừng, tôi dừng.

Giang Diệu Dã đột nhiên quay lại: "Định theo đến bao giờ?"

Tôi bỗng nhăn mặt khóc òa. Anh gi/ật mình, vội chạy đến: "Mày khóc cái gì? Tao có quát mày đâu!"

"Anh định đuổi em đi à?"

"Tao nói lúc nào?"

Giang Diệu Dã gượng gạo lau nước mắt cho tôi: "Tao ổn, cũng không đuổi mày đi. Về đi."

Tôi nấc lên, chợt nhớ mình không mang tiền: "Ừ, cho em xin ít tiền đón xe, về trễ hết chuyến rồi."

Giang Diệu Dã bật cười: "Mày đi tìm tao còn đòi tao trả tiền xe?" Nhìn bộ dạng luống cuống của tôi, anh nhét vào tay tôi tờ trăm ngàn, đẩy nhẹ lưng: "Bắt taxi về, đừng theo nữa."

Nhưng tôi không yên tâm. Vẫn lẽo đẽo như cái đuôi. Giang Diệu Dã không đuổi nữa.

Anh vào cửa hàng tiện lợi, xách ra một thùng bia. Ngồi bên vệ đường, tay mở nắp tu một hơi. Ném cho tôi chai sprite: "Đồ phiền phức, uống xong cút đi."

Tôi không cút. Ngồi sát bên Giang Diệu Dã nhấm nháp sprite.

***

Không ai nói câu nào. Lá phong đầu thu đong đưa trên cành. Gió thổi qua. Lả tả vài chiếc rơi xuống vũng nước, che đi ánh mắt u ám của chàng trai.

Giang Diệu Dã hững hờ đ/á nhẹ chiếc lá nổi trên mặt nước. Nhìn nó xoay tròn.

"La Niệm Niệm, mày biết trầm cảm là gì không?"

Tôi gật đầu: "Biết."

"Mẹ tao bị trầm cảm vì lấy bố tao."

"Ừm, thì..."

Tôi không biết an ủi thế nào. Giang Diệu Dã s/ay rư/ợu, lời nói như trút hạt đậu:

"Người xưa tư tưởng cổ hủ, kết hôn là cả đời. Mẹ tao mang bầu tao, không chịu ly hôn. Bố tao bận làm, suốt ngày không về. Nên từ khi tao sinh ra, thấy mẹ đã như vậy rồi. Trầm cảm nặng. Lúc tỉnh thì ôm tao hát, lúc không thì tự c/ắt cổ tay trước mặt tao."

"Vì thế từ nhỏ tao đã phải canh chừng mẹ, đề phòng bà bất chợt không muốn sống nữa. Tao phải c/ứu bà chứ."

Giang Diệu Dã nói với vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy.

"Hôm tao đậu đại học, mẹ vui lắm. Bà khen tao học giỏi, là niềm tự hào của bà. Bà bảo cuối cùng cũng thoát khổ rồi. Con trai có tương lai, ngày nào cũng là ngày vui."

Anh bóp vẹo vỏ lon, cúi gằm mặt xuống, khụt khịt mũi:

"La Niệm Niệm, lúc đó tao tưởng mẹ khỏi bệ/nh rồi. Tao tưởng chỉ cần học hành chăm chỉ, trở nên xuất sắc để trở thành sợi dây trói buộc mẹ ở lại thế giới này, bà sẽ không bỏ tao."

Tôi đã đoán được chuyện gì xảy ra sau đó. Trái tim se thắt lại.

Giang Diệu Dã nghẹn giọng: "Hôm đó, đáng lẽ tao phải ở nhà với mẹ. Nhưng bà bảo tao đi dự tiệc mừng của trường. Bà bảo đời người chỉ có một lần, nên giữ kỷ niệm. Bà còn đưa tao năm trăm ngàn, bảo m/ua bánh rừng đen ở tiệm ngọt Lam Công."

"Vừa bước ra khỏi nhà, tao đã hối h/ận. Tao nghĩ thôi ở nhà đi, bánh thì gọi ship cũng được."

Giang Diệu Dã gục mặt vào đầu gối, vai run nhẹ.

Gió nổi lên. Lá thu rơi lả tả.

Tôi dịch lại gần, vỗ nhẹ vai anh. Thấy hình như anh vẫn khóc, tôi ôm ch/ặt lấy:

"Anh à, em nghĩ không phải lỗi của anh. Anh không thể ngăn người muốn rời đi."

Giang Diệu Dã gục đầu rất lâu. Lâu đến nỗi tôi thấy lạnh.

Danh sách chương

4 chương
10/12/2025 18:09
0
10/12/2025 23:30
0
10/12/2025 23:25
0
10/12/2025 23:24
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu