Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Ta ch*t vào năm Thái tử Tiêu Quân D/ao yêu ta nhất.
Hắn suýt nữa đã theo ta xuống suối vàng.
H/ồn phách ta bám theo hắn nhiều năm liền.
Mãi sau này ta mới nhận ra, chính Tiêu Quân D/ao đã hại ta!
Khi tỉnh lại lần nữa, ta trọng sinh vào ngày trắc phi nhập phủ.
**1**
"Tạm dừng lễ nhạc! Thái tử có lệnh, chớ làm phiền Thái tử phi an tĩnh."
Ta mở mắt, khóe môi nhếch lên.
Thái tử Tiêu Quân D/ao quả là "tình thâm nghĩa trọng"!
Rước trắc phi vào cửa mà lại lén lút như tr/ộm cắp, chỉ vì sợ lòng ta không vui.
Đáng cười hơn, tối hôm đó hắn vào động phòng... lại dắt theo cả ta.
Hắn quăng lời cảnh cáo tân nương:
"Cô và Thái tử phi tình đầu ý hợp. Cố Lan Từ, ngươi an phận làm trắc phi, đừng mơ tưởng ân sủng."
Tiêu Quân D/ao vừa nói vừa siết ch/ặt tay ta.
Lòng ta chỉ thấy chua chát.
Đã yêu ta đến thế...
Sao nhất định phải nạp trắc phi?
Vị Thái tử tân hôn bỏ mặc tân nương một mình trong phòng lạnh.
Cứ khăng khăng đòi ngủ chung giường với ta.
Ta lấy cớ "kỳ nguyệt bất tiện" từ chối.
Tiêu Quân D/ao không chút phiền lòng, sai người nấu nước đường gừng:
"Ái khanh, mỗi lần đến kỳ ngươi đều đ/au bụng, đúng lúc dương khí của cô dồi dào, có thể giúp ngươi sưởi ấm."
Ta đẩy hắn ra.
Tiêu Quân D/ao nhìn ta hồi lâu, chợt vỡ lẽ:
"Ái khanh đang gh/en?"
"Cô đã giải thích rồi, lấy trắc phi chỉ là kế hoạch tạm thời."
"Cô xem trọng thế lực gia tộc nàng ta."
"Cô hứa với ngươi, khi lên ngôi vị, sẽ đuổi nàng ta đi thật xa, không để chướng mắt ngươi."
Đôi mắt thâm thúy của hắn như ẩn giấu tình cảm khó nói nên lời.
Ngươi diễn, ta cũng diễn.
Mắt ta ươn ướt lệ, giả vờ đ/au lòng mà gượng cười:
"Quân D/ao, ta tin ngươi. Chỉ là ta muốn tĩnh tâm một mình."
Thế là vị Thái tử kim chi ngọc diệp, ấm ức trèo lên chiếc sập nhỏ bên cửa sổ phòng ta.
Sập ngắn hơn cả chiều cao hắn, đêm đó chỉ nghe tiếng hắn trằn trọc.
Khiến ta cũng bị làm phiền, ngủ không yên.
Thậm chí sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy đã nôn thốc nôn tháo.
Tiêu Quân D/ao vội triệu thái y.
Mới biết, ta đã có th/ai.
So với kiếp trước phát hiện sớm hơn, nhưng tính ngày thì đúng là đã mang th/ai hơn một tháng.
Lòng ta cũng vui hơn.
Có th/ai là có cớ chính đáng không cần thị tẩm.
Chỉ là, ta cũng không muốn hắn đi làm hại Lan Từ.
Nhớ ra Đông Cung còn một "người vô hình": thông phòng Lạc Kiều Hà.
Ta sai người gọi nàng đến.
"Lạc Kiều Hà, ngươi có muốn được sủng hạnh không?"
Lạc Kiều Hà quỵch ngã xuống đất:
"Nô tỳ không dám!"
Ta cố tỏ ra ôn hòa:
"Bản cung thật lòng đấy."
Mặt Lạc Kiều Hà tái mét:
"Thái tử sẽ gi*t nô tỳ mất!"
"Nương nương, có phải ngài đang cãi nhau với Thái tử?"
"Thái tử đối với ngài một lòng chân thành..."
Hừ, lại một nạn nhân bị lừa bởi vẻ ngoài đa tình của hắn.
Không muốn thì thôi.
Trâu không uống nước, ta cũng không thể ép cúi đầu.
**2**
Đông Cung hỷ sự, vị Thái tử vốn điềm tĩnh nay vui như trẻ nhỏ.
Hắn ban thưởng khắp cung, nắm tay ta thì thầm:
"Cô đã sai người phi ngựa ra trang viên bắt tôm sông. Ái khanh còn muốn ăn gì? Cô sẽ cho mang về hết."
Diễn xuất của hắn quá điêu luyện.
Nếu không phải đã biết hắn đang tính kế dùng đứa trẻ này để ta "bệ/nh mất", có lẽ ta đã cảm động.
Hôm sau, Tiêu Quân D/ao đề xuất:
"Ái khanh, cô thấy ngươi nôn ói liên tục, thật khổ sở. Cô muốn đón nhạc mẫu vào cung chăm sóc ngươi vài ngày, ý ngươi thế nào?"
Rõ ràng biết hắn đón mẹ ta vào cung là âm mưu.
Không phải thật lòng để mẹ chăm ta.
Mà là để ta sớm biết hung tin từ gia tộc.
Ta vẫn giả vờ vui vẻ nhận lời.
Đã lâu không gặp mẹ, khi thấy bà trẻ trung hơn trong ký ức, mũi ta cay cay.
Mẹ ta nấu ăn rất ngon.
Thấy ta mang th/ai vất vả, bà xuống bếp nấu toàn món ta thích.
Không ngờ lại dụ được Thái tử trắc phi Cố Lan Từ tới.
Vị trắc phi này nhất quyết nói là đến thăm ta.
Nhưng ánh mắt lại liếc nhìn mâm cơm không rời.
Ý muốn ở lại dùng bữa quá rõ ràng.
Mẹ ta nấu nhiều, ta thuận miệng mời nàng lại.
Mặt Cố trắc phi bỗng tươi như hoa, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra như suối:
"Tỷ tỷ Thái tử phi không chỉ xinh đẹp mà còn tốt bụng, đúng là tỷ tỷ khác cha khác mẹ của em!"
Ta vui không nhịn được.
Thái tử và con trai ta lại nhíu mày.
Tiêu Quân D/ao trịnh trọng:
"Cố trắc phi, Thái tử phi đang mang long th/ai, ngươi nên hạn chế tới quấy rầy ảnh hưởng nghỉ ngơi."
Tiêu Dật Hiên gi/ận dỗi:
"Trắc phi nương nương, phụ thân chẳng đã tặng nương hai ngự trù sao? Giờ nương định cư/ớp luôn cả mẫu phi của ta à?"
Ta bất giác thở dài, nhớ lại cảnh sau khi ta ch*t, Dật Hiên đứng lặng bên ngoài Từ Ninh cung suốt đêm.
Ta gõ nhẹ đũa vào đầu nó:
"Thằng ngốc miệng lưỡi này tuy cay nghiệt nhưng lòng dạ không x/ấu, trắc phi đừng để bụng."
Đồ ngốc, giờ kh/inh thường, sau này có ngày ngươi hối h/ận.
**3**
Cố trắc phi e thẹn cười:
"Tỷ tỷ cứ gọi em là Lan Từ."
Cũng lúc này, thái giám Triệu Tư bên cạnh Tiêu Quân D/ao cung kính báo:
"Bẩm Thái tử, Thái tử phi, phủ Dung gia có người tới."
Kẻ kia vừa vào đã lao tới trước mặt mẹ ta:
"Lão phu nhân, không ổn rồi, công tử biến mất!"
Ta cúi mắt, Tiêu Quân D/ao cuối cùng cũng ra tay.
Thái tử tỏ ra sốt ruột hơn cả ta.
Lập tức sai Triệu Tư điều động toàn bộ nhân thủ Đông Cung, nhất định phải tìm được em trai ta Dung Hiến.
"Ái khanh, nhạc mẫu, hai người yên tâm, cô nhất định đưa tiểu đệ trở về bình an vô sự."
Ta nhìn con trai, nó gật đầu ra hiệu.
Lòng ta yên ổn.
Thế lực của ta có hạn, lại bị giam trong Đông Cung.
Mấy hôm trước, ta đã trò chuyện lâu với con.
Biết được người cha nó hằng ngưỡng m/ộ lại muốn gi*t mẹ, nó suýt đi tìm hắn liều mạng.
Khi ta đưa ra kế hoạch, con trai không ngần ngại đồng ý.
Em trai đã được nó giấu an toàn.
Mẹ ta lo lắng cho con trai, nhất quyết xin về.
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 15
Chương 10
Chương 7
Chương 22
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook