Vô Tình Gài Bẫy

Vô Tình Gài Bẫy

Chương 1

10/12/2025 22:48

Con trai của Hoắc Diễn Chu rất gh/ét tôi - mẹ kế của nó.

Mỗi lần gặp Hoắc Diễn Chu, nó đều mách lẻo tôi một cách đi/ên cuồ/ng.

"Mẹ kế lại đ/á/nh con, đ/au mông lắm luôn."

"Mẹ kế cố tình bỏ đói con, bắt con ăn đồ thừa của bả."

"Mẹ kế tịch thu máy tính bảng của con, còn nh/ốt con vào phòng tối nữa."

Hoắc Diễn Chu ôm con thở dài.

"Con tưởng ba khá hơn sao? Bả không cho ba uống rư/ợu, còn đặt giờ giới nghiêm. Đi tiếp khách về muộn là ba chịu cảnh đứng ngoài cửa. Cuộc sống này thật không thể chịu nổi."

Nghe thế, tôi thầm mừng trong bụng.

Theo thỏa thuận tiền hôn nhân, chỉ cần Hoắc Diễn Chu đề nghị ly hôn trước, tôi sẽ được nhận bồi thường mười triệu.

Nhưng chờ mãi chẳng thấy tin ly hôn, ngược lại tôi lướt web thấy bài đăng của Hoắc Diễn Chu:

**[Nghi ngờ bản thân và con trai đều là người thích bị ng/ược đ/ãi thì phải làm sao?]**

**[Vợ mới cưới luôn b/ắt n/ạt hai cha con chúng tôi, nhưng có vẻ chúng tôi sắp bị huấn luyện thành chó ngoan rồi.]**

**1**

Việc tôi lấy Hoắc Diễn Chu hoàn toàn là t/ai n/ạn.

Người có hôn ước với anh vốn là nhị tỷ tôi.

Nhưng nhị tỷ bỏ trốn theo trai, bố đành phải tìm con gái khác để liên hôn.

Ông có chín cô con gái, lẽ ra chuyện này không bao giờ tới lượt đứa con riêng như tôi.

Ấy vậy mà trớ trêu, hôm đó Hoắc Diễn Chu tùy tiện chỉ tay, lại trúng ngay tôi.

Thật ra tôi không muốn lấy anh ta.

Khoảng cách gia thế giữa chúng tôi quá chênh lệch, y như bố mẹ tôi ngày trước.

Từ nhỏ chứng kiến mẹ khúm núm trước mặt bố, tôi không muốn lặp lại vết xe đổ.

Nhưng sau khi gặp Hoắc Diễn Chu, tôi lập tức đổi ý.

Bởi trong thỏa thuận tiền hôn nhân, anh thêm điều khoản:

Nếu sau khi cưới, anh chủ động đề nghị ly hôn, tôi sẽ được bồi thường mười triệu.

Mười triệu! Trọn vẹn mười triệu!

Mẹ tôi theo bố bao năm, mỗi tháng nhận hai vạn, đến ch*t cũng chỉ tích cóp được hơn ba triệu.

Tôi đồng ý hôn ước ngay tại chỗ.

Duy trì hôn nhân khó, nhưng khiến đàn ông chán gh/ét thì dễ ợt.

Số tiền này đúng là trời cho không.

**2**

Tôi quyết định buông thả hoàn toàn.

Đêm tân hôn, tôi chỉ tay vào Hoắc Diễn Chu, ra lệnh:

"Anh đã lấy tôi, từ nay tôi là bà chủ trong nhà này."

"Việc lớn nhỏ đều phải nghe tôi sắp xếp, rõ chưa?"

Bố tôi nói đàn ông đều thích phụ nữ dịu dàng, không ai chịu nổi người ngỗ ngược.

Tôi nghĩ Hoắc Diễn Chu sẽ phản đối, độ yêu thích dành cho tôi giảm xuống âm độ.

Nhưng anh gật đầu, khẽ nói: "Ừ, em là bà chủ, việc nhà nghe em hết."

Nói xoay người định về phòng nghỉ.

Tôi vội kéo tay áo anh, chỉ vào bát th/uốc Bắc trên bàn: "Uống hết rồi hẵng đi."

Từ trước khi về nhà chồng, tôi đã dò la được Hoắc Diễn Chu bị đ/au dạ dày nhưng sợ vị đắng, luôn từ chối uống th/uốc Đông y.

Nhìn nước th/uốc đen kịt, anh nhíu mày tỏ vẻ không muốn uống.

Tôi túm cổ áo kéo anh lại, đưa bát sát môi anh: "Không phải đã hứa nghe lời tôi sao? Ngoan thì uống nhanh đi."

"Nếu không chịu uống," tôi áp sát, đe dọa: "Tôi sẽ đổ thẳng vào miệng anh đấy."

Lời đe dọa hiệu quả thật, người anh cứng đờ, lập tức uống cạn bát th/uốc, mặt nhăn như bị vắt chanh.

Tôi móc từ túi ra viên kẹo, bóc vỏ nhét vào miệng anh: "Nè, phần thưởng cho sự ngoan ngoãn."

"Từ nay mỗi ngày tôi đều bắt anh uống th/uốc, có đắng cũng ráng chịu."

Gương mặt anh đẹp đến mức khoảng cách gần thế này đúng là mỹ nam giáng trần.

Tôi nuốt nước bọt, vỗ vỗ má anh bằng điệu bộ l/ưu m/a/nh: "Nếu không chịu nổi, anh có thể hối h/ận, chúng ta ly hôn ngay."

Tôi vỗ má anh như đang xoa đầu chó, da mặt anh đỏ ửng lên.

Nhưng Hoắc Diễn Chu im lặng giây lát, không những không gi/ận còn dịu dàng cảm ơn:

"Anh biết em bắt anh uống th/uốc là lo cho sức khỏe anh, cảm ơn em."

"Ngủ ngon, mai gặp lại."

Tôi đờ đẫn nhìn bóng lưng anh, nhất thời hoang mang.

Sao anh tự biện giải giỏi thế? Ai thèm lo cho sức khỏe anh, tôi chỉ đơn giản muốn làm anh khó chịu thôi.

Đang nghĩ cách nào để ly hôn nhanh thì cửa phòng hé mở.

Cậu bé thò đầu vào, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm tôi.

Là Hoắc Nghênh - con trai cưng của Hoắc Diễn Chu.

Giới thượng lưu đều biết Hoắc Diễn Chu cưng chiều con trai, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Tôi chợt lóe lên ý tưởng.

Hoắc Diễn Chu có thể chấp nhận vợ khó tính, nhưng không thể chịu được con trai có mẹ kế đ/ộc á/c.

Nhìn Hoắc Nghênh, mắt tôi sáng rực, lập tức lên kế hoạch b/ắt n/ạt nó.

**3**

Chẳng mấy chốc, tôi phát hiện mình không cần cố tình gây sự với Hoắc Nghênh.

Bởi nó quá đáng gh/ét, đáng đến mức khiến người ta không nhịn được đò/n roj.

Ví dụ như Hoắc Nghênh không bao giờ ăn trên bàn.

Đến giờ cơm, nó cứ cuộn tròn trên sofa xem hoạt hình.

Bảo mẫu đút tận miệng, nó mới lười nhác há mồm ăn một miếng.

Gặp món không thích, phun ngay ra.

Bảo mẫu giải thích: "Cậu chủ nhỏ từ nhỏ kén ăn, phải dỗ dành mới chịu ăn chút ít."

Kén ăn gì chứ, đơn giản là được nuông chiều quá đà.

Tôi ngăn bảo mẫu, cấm bà ta vào phòng khách đút cơm cho Hoắc Nghênh.

Hoắc Nghênh gi/ận dỗi dọa tôi: "Vậy con không ăn nữa."

"Không ăn thì thôi." Tôi cười tủm tỉm gắp thức ăn vào miệng, nhắc nhở: "Bây giờ không ăn, lát nữa chỉ được ăn đồ thừa của mẹ thôi đấy."

Hoắc Nghênh ngẩng cao đầu tuyên bố đầy khí phách: "Đói ch*t con cũng không ăn."

Ba tiếng sau, Hoắc Nghênh ôm bụng đói lục tung tủ bếp.

Tôi biết nó đang tìm đồ ăn vặt.

Chẳng mấy chốc, nó nhìn cái tủ trống không ngơ ngác hỏi: "Đồ ăn vặt của con đâu?"

Tôi nằm dài trên sofa, x/é túi khoai tây nhai rôm rốp: "Mẹ tịch thu rồi."

"Sao mẹ dám tịch thu đồ của con?!"

Tôi mỉm cười: "Vì mẹ là mẹ kế của con mà."

Danh sách chương

3 chương
10/12/2025 18:06
0
10/12/2025 18:06
0
10/12/2025 22:48
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu