Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
10/12/2025 22:39
Anh ta dựa vào tường, bộ vest nhăn nhúm dính sát người, lặng lẽ nhìn về cánh cửa phòng phẫu thuật.
Thấy tôi và Trình An đi ngang qua, mặt anh ta càng thêm khó coi.
"Giang Tư Ninh, giờ cô với hắn đã không cần giấu giếm nữa sao?"
Nghe như thể có lúc nào tôi từng giấu diếm vậy.
Trình An ngây thơ đưa tay ra bắt:
"Đây là anh rể hả? Em nghe danh đã lâu, nghe nói tiểu tam anh nuôi bên ngoài gửi tặng chị cả ba thùng quần l/ót, còn dùng chuyện sảy th/ai để vu oan cho chị."
"Anh yên tâm, tuy em cũng là tiểu tam nhưng dễ tính hơn nhiều, em sẽ không gửi quần l/ót hay h/ãm h/ại anh đâu, sau này cùng là một nhà mình sống hòa thuận nhé."
"Ai cùng nhà với cô?"
Bùi Huyền Du mặt đờ ra như tượng sáp.
Tôi chỉ tay về phía Tần Nguyệt đang được cấp c/ứu:
"Tiểu An, đừng nhận bậy thân thích. Người nhà anh ta đang nằm kia kìa."
Trình An bẽn lẽn ôm lấy cánh tay tôi:
"Vâng ạ."
Tôi định bỏ đi vì chẳng hứng thú với chuyện của Bùi Huyền Du và Tần Nguyệt, nhưng anh ta đột nhiên gọi gi/ật lại:
"Tư Ninh, anh không phải người chồng tốt, cũng chẳng phải tình nhân tử tế."
"Hình như... tất cả đều là lỗi của anh."
Tôi bĩu môi:
"Chẳng lẽ tại tôi?"
"Làm người đừng có đòi cả đôi đường, tham lam đủ thứ rồi cuối cùng chẳng được gì."
Cánh cửa phòng mổ mở ra, có lẽ Tần Nguyệt canh giờ chuẩn quá, nàng ta không nguy hiểm tính mạng.
Đứa bé trong bụng cũng an toàn, chỉ cần nằm viện theo dõi thêm.
Vừa tỉnh dậy Tần Nguyệt đã khóc thét tên Bùi Huyền Du, tôi và Trình An vội vã chuồn mất.
Sự kiện lần này giáng đò/n nặng vào Bùi Huyền Du.
Tần Nguyệt nằm viện tròn nửa tháng.
Sợ nàng ta lại tìm cách t/ự t*, cuối cùng anh ta quyết định ly hôn với tôi.
Ngày đi nhận giấy ly hôn, Tần Nguyệt bám theo Bùi Huyền Du như hình với bóng.
Vừa xong thủ tục với tôi, cô ta lập tức đăng ký kết hôn với anh ta.
Lão gia họ Bùi lần này đành bất lực, nhắm mắt làm ngơ công nhận địa vị của Tần Nguyệt vì đứa cháu sắp chào đời.
Cầm tờ ly hôn trên tay, lòng tôi nhẹ bẫng. Vừa thở phào vì cuộc hôn nhân tồi tệ sáu năm cuối cùng kết thúc, vừa hào hứng dắt Trình An du ngoạn trên du thuyền suốt mấy tháng trời.
Biển cả mênh mông, hải âu dễ thương, người tình chu đáo.
Tôi đã lâu lắm rồi không được thảnh thơi như thế.
Mỗi sáng thức dậy hít hà gió biển, cảm giác như cuộc đời mới vừa bắt đầu.
Trình An tính tình ôn hòa, chiều chuộng mọi ý tôi, thường bị tôi b/ắt n/ạt đến bật khóc.
Hiện Trình gia do anh cả anh ta quản lý, bản thân Trình An không tham vọng, chỉ là kẻ vô dụng chờ chia lợi tức.
Tôi cực kỳ hài lòng với điều đó.
Bốn tháng sau, tôi đưa Trình An về kinh thành.
Suốt thời gian qua tôi không liên lạc với ai ở đây, cũng chẳng thèm ngó ngàng đến chuyện Bùi gia. Tính ra con của Bùi Huyền Du và Tần Nguyệt hẳn đã chào đời.
Lão gia họ Bùi chắc chắn không cho phép Tần Nguyệt tổ chức đám cưới.
Nhưng lễ đầy tháng hay trăm ngày chắc phải làm lớn, biết đâu Tần Nguyệt sẽ nhân cơ hội tự thiết kế một tiệc cưới nho nhỏ.
Gia đình tôi và Bùi gia còn hợp tác làm ăn, nếu cựu phu nhân không tới sợ bị dèm pha, mà đi thì tôi thấy buồn nôn quá.
Đang phiền n/ão thì vừa hạ cánh đã nghe tin con Tần Nguyệt sảy th/ai.
Nghe nói sau khi cưới Bùi Huyền Du, cô ta quản lý chồng càng ch/ặt.
Dường như sợ ai đó bắt chước con đường lên chức của mình.
Hễ thấy phụ nữ nào xuất hiện bên anh ta là lập tức tra hỏi đến cùng.
Tôi thật sự nghĩ cô ta không cần đa nghi đến vậy. Hồi cưới tôi năm năm, Bùi Huyền Du còn chẳng cho tôi động vào thắt lưng, nữa là có qu/an h/ệ bất chính với ai.
Bùi Huyền Du bị tra khảo đến phát ngán, bắt đầu chán về nhà.
Thêm vào đó những chuyện cũ, tình cảm giữa họ đã phai nhạt.
Có những người khi chưa chiếm được thì như suối ngọt giữa sa mạc khiến người ta say đắm, nhưng một khi đã có rồi thì hóa ra chỉ là nước lã vô vị.
Tần Nguyệt nh.ạy cả.m nhận ra điều đó.
Cô ta đi/ên cuồ/ng muốn giành lại trái tim chồng, nhưng chỉ khiến Bùi Huyền Du thêm chán gh/ét.
Khóc lóc om sòm không hiệu quả, cô ta lại giở chiêu cũ: giả vờ t/ự t*.
Lần này Tần Nguyệt chọn ban công tầng ba biệt thự.
Nhà có cả chục người giúp việc, Bùi Huyền Du cũng hốt hoảng chạy về.
Nhưng lần này không may mắn như trước, cô ta trượt chân rơi từ mái nhà xuống.
Tầng ba thường không đủ làm ch*t người, nhưng cô ta đang mang th/ai.
Cô ta g/ãy một chân, đồng thời băng huyết mất con.
Bác sĩ dùng đủ cách mới c/ứu được mạng, nhưng nói cô ta vĩnh viễn không thể có con nữa.
Bạn bè lắc đầu bảo đó là quả báo.
Lòng tôi chẳng chút xao động.
Có lẽ vì thời gian đã lâu, cũng có thể vì tâm thái khác trước, giờ nghĩ lại mấy năm hôn nhân ấy tựa như kiếp trước.
Tôi thong thả nhấp ngụm cà phê, đưa mắt nhìn ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ.
Xuân đương thì, nên thưởng thức cho hết vẻ đẹp phù dung.
**(Hết)**
Chương 19
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 8
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook