Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Để ki/ếm năm trăm lạng bạc, ta thế giá cho người khác, cưới một thằng ngốc.
Sau nửa năm thành hôn cùng hắn, ta rơi xuống vực mất trí nhớ, lạc mất hắn.
Tỉnh dậy lần nữa, ta phát hiện mình đã mang th/ai một tháng.
Nhưng ký ức thế giá đã mất, ta sao cũng không nhớ nổi cha đứa bé trong bụng là ai.
Đang phiền muộn, ta bị tử địch Lý Trường Phong bắt sống.
Hắn cũng mất trí nhớ, nhìn bụng nhỏ hơi nhô của ta, giọng đầy châm chọc.
"Đường Nhiễm, bụng đã lộ rõ thế này, sao không thấy đàn ông của ngươi đâu?"
"Chẳng lẽ ngươi bị bỏ rơi rồi?"
Ta lập tức đáp trả.
"Lý Trường Phong, nghe nói phu nhân họ Vương của ngươi mất tích, ngươi đi/ên cuồ/ng tìm khắp thiên hạ."
"Ta thấy ngươi đừng phí công nữa, loại người như ngươi, phu nhân nhất định chán gh/ét bỏ đi theo tình lang rồi."
"Đã cùng là kẻ bị ruồng bỏ, đừng chê bai nhau nữa!"
01
Năm thứ 17 niên hiệu Cảnh Hòa, chiến lo/ạn nổi lên khắp nơi, bách tính lầm than.
Việc tiêu cục ế ẩm, ta nhận luôn việc thế giá.
Đây là hôn sự do chính Hoàng thượng chỉ hôn.
Con gái Giang Châu Hiệp lãnh Vương Khanh Sơn sắp gả cho tiền Trấn Biên tướng quân Lý Trường Phong.
Lý Trường Phong từ trẻ đã nổi danh, chiến công hiển hách, rất được Hoàng thượng trọng dụng. Với gia tộc họ Vương, vốn là nhân duyên tốt đẹp.
Tiếc rằng không lâu sau khi chỉ hôn, Lý Trường Phong trên chiến trường bị thương, đầu óc hư hỏng thành ngốc.
Vương Tử Nhiễm không muốn gả cho thằng ngốc, sát ngày cưới bèn bỏ nhà đi, để lại đống hỗn độn cho phụ thân.
Kháng chỉ là trọng tội, bất đắc dĩ Vương Khanh Sơn tìm đến ta.
Nhận trăm lạng tiền đặt trước, thỏa thuận nửa năm sau ta giả ch*t trốn thoát, sẽ thanh toán nốt số tiền còn lại.
Ta vui vẻ bỏ bạc vào túi.
Thằng ngốc này, ta cưới!
02
Mồng ba tháng năm, ta thế Vương Tử Nhiễm thành hôn cùng Lý Trường Phong.
Sau hôn lễ mới phát hiện, tình trạng Lý Trường Phong còn tệ hơn tưởng tượng.
Hắn không chỉ ngốc, còn thọt một chân, hai tay không rõ bị thương thế nào, suốt ngày co quắp không duỗi ra được.
May là thằng ngốc khá ngoan, nghe lời ta răm rắp, như chó thấy chủ vẫy đuôi.
Hắn thích nhìn ta bằng ánh mắt rực ch/áy, lắp bắp cùng một câu.
"Nương tử... đẹp... ta... thích..."
Nhưng ta sớm muộn cũng rời đi, thằng ngốc đơn thuần, nếu dành tình cảm với ta, khi chia ly hẳn sẽ đ/au lòng.
Bởi vậy ta luôn đối xử lạnh nhạt.
Thằng ngốc đôi lúc thất vọng, nhưng chẳng bao lâu lại cười hớn hở.
Ta cũng không để tâm.
Không ngờ, người nhà họ Lý phát hiện ta hờ hững với Lý Trường Phong, cũng bắt chước kh/inh thường hắn.
Người hầu bên hắn bị rút bớt, ăn mặc dùng độ ngày càng giảm.
Ta rất nghi hoặc, gia tộc họ Lý giàu có bậc nhất Kim Lăng, lẽ ra không đối xử tệ với đích trưởng tử ngốc nghếch.
Dò hỏi mới biết, hóa ra phụ mẫu Lý Trường Phong đã mất, chủ mẫu Khương thị không phải mẹ đẻ hắn.
Con trai Khương thị là Lý Trường Lâm bất tài, gh/en gh/ét Lý Trường Phong trẻ tuổi hiển hách, lại muốn chiếm đoạt tài sản nên xem hắn như cái gai trong mắt.
Có lẽ từ khi Lý Trường Phong bị thương về nhà, không ít lần bị mẹ con này b/ắt n/ạt.
Có lẽ vì ta gả tới, Khương thị kiêng dè quan chức của Vương Khanh Sơn, lại không nắm được thái độ ta nên tạm tha cho hắn.
Đến khi bà ta phát hiện ta cũng không quan tâm Lý Trường Phong, bèn lấn tới b/ắt n/ạt hắn.
Ta rất thương cảm Lý Trường Phong, nhưng ta chỉ là kẻ b/án tần b/án tảo, mạo hiểm phạm thượng ki/ếm chút tiền, thay người ra mặt thật không cần thiết.
Ta giả như không có chuyện gì.
Khương thị thấy vậy càng lấn tới.
Bà ta bắt đầu thường xuyên gọi Lý Trường Phong đi, mỗi lần từ đó trở về, hắn đều h/ồn phi phách tán, trên người đầy thương tích.
Chủ mẫu như thế, người hạ nhân càng quá đáng, chúng mở miệng là gọi Lý Trường Phong thằng ngốc, tùy tiện đ/á/nh vào gáy hắn.
Lý Trường Phong tuy không phản kháng được, nhưng vẫn có lòng tự trọng.
Bị s/ỉ nh/ục như vậy, hắn dường như rất tự ti, không muốn đối diện ta nữa.
Ngày qua ngày, tinh thần Lý Trường Phong càng thêm uể oải, như sắp ch*t đến nơi.
Hôm đó, Khương thị lại gọi Lý Trường Phong đi.
Ta bình thản ngồi đọc sách trong thư phòng cũ của hắn, vô tình lật được cuốn chiến trường tạp ký.
Nét chữ trên đó phóng khoáng ngang tàng, do thiếu niên Lý Trường Phong viết.
"Thiên Khải năm thứ 15 mồng 3 tháng 7, ta dẫn năm vạn kh/inh kỵ truy kích đại quân Tây Nhung, suốt đường đ/ao cung không ngừng, phá tan mũi nhọn, cuối cùng bắt sống tướng địch ở Ẩng Kích Cốc, trận này đại thắng."
"Thiên Khải năm thứ 17 ngày 15 tháng 5, bắt sống hơn trăm phụ nữ trẻ em Tây Nhung, mật báo nói bọn chúng giả hàng muốn đ/ốt lương đạo, bèn ch/ôn sống hết. Đêm đó trong trướng rư/ợu sôi, tâm tư như triều, nhưng làm tướng phải lòng sắt đ/á, dù ngàn người ch/ửi cũng không dám từ."
"... Tây Nhung tự xưng kỵ binh sói, nay xem ra chỉ là gà đất chó đất, ba hợp đã quỳ gối xin tha..."
Bên tạp ký còn có bức chân dung Lý Trường Phong.
Thiếu niên trong tranh mặc giáp trụ, cưỡi ngựa cao lớn, khí thế ngất trời.
Ta không nhịn được bật cười, người này trước kia tự luyến quá mức sao?
Ta đứng dậy mở cửa sổ, ánh nắng tràn vào thư phòng.
Ngoài cửa sổ là vườn sau, Lý Trường Phong, Khương thị và Lý Trường Lâm đều ở đó.
Khương thị ngồi trên ghế thái sư cách đó không xa ăn dưa, hai tỳ nữ bên cạnh đang đ/ấm lưng xoa chân.
Còn Lý Trường Lâm đang múa cây thương đen hăng say.
Cây thương này vốn là vũ khí của Lý Trường Phong, từng đồng hành cùng hắn nhiều năm chiến trận, giờ bị Lý Trường Lâm cư/ớp mất.
Lý Trường Lâm múa lo/ạn xạ, tự thấy chán bèn bắt đầu chòng ghẹo Lý Trường Phong.
Hắn dùng mũi thương sắc bén khều vào người Lý Trường Phong, thấy hắn sợ toát mồ hôi lạnh, Lý Trường Lâm khoái chí cười ha hả.
Tiếng cười hòa cùng tiếng ve kêu oái oái ngày hè, khiến người ta bực bội.
Ta đứng phắt dậy, đẩy cửa bước tới trước mặt Lý Trường Lâm, một chiêu tiểu kình nã vật hắn xuống đất.
Quát lớn: "Đủ rồi đấy, không biết dừng à!"
Trong sân còn nhiều gia nhân đang làm việc, giữa thanh thiên bạch nhật bị ta vật ngã, Lý Trường Lâm không giữ được thể diện nhưng cũng không dám làm gì.
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 15
Chương 10
Chương 7
Chương 22
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook