Những Năm Tôi Trở Thành Mẹ Kế Của Chính Mình

Tôi gật đầu: "Muốn."

"Vậy thì giữ lấy đi."

Trương Thính Hà đạp cửa bỏ đi.

Mấy ngày sau, binh lính dưới quyền Trương Thính Hà xung đột với đội mới của tôi. Hắn thẳng tay xử b/ắn một người của tôi.

Tôi định đến tính sổ với Trương Thính Hà, nhưng bị Dịch Sơ Dương ngăn lại.

"Quân đội có kỷ luật riêng, Trương Thính Hà xử tử theo quân quy, không sai."

Kỷ luật cái khỉ gì?

Trương Thính Hà gi*t người của tôi, tôi đâu thể để hắn yên ổn.

Hứa Đình Sinh bày mưu: "Cậu bỏ th/uốc vào đồ của Trương Thính Hà, ki/ếm con điếm lẻ tống lên giường hắn. Sau đó tố hắn cưỡ/ng hi*p phụ nữ lương thiện, để tam gia xử theo quân quy."

Tôi liếc Hứa Đình Sinh: "Dơ bẩn quá, tôi không chơi trò này."

Hứa Đình Sinh cười khẽ, nhắm mắt dùng quạt gõ nhịp lên đầu gối, ngâm nga bài "Túy Lân Nang":

"Tưởng rằng giàu sang định sẵn trời xanh/Ai ngờ nhân sinh chỉ một thoáng phù vân/Nhớ năm xưa ta cũng từng đỏng đảnh/Mà nay đành cam phận kiếp trầm luân..."

Cuối cùng Trương Thính Hà vẫn trúng th/uốc.

Hứa Đình Sinh thừa nhận: "Cậu chê dơ, không muốn làm thì tôi làm thay."

"Nhưng tôi không giữ được hắn. Th/uốc chưa kịp ngấm, hắn đã đi tìm Dịch Sơ Dương."

Đúng đêm đó, An Bắc quân và Phong Dương quân tranh giành đường tiếp tế, giao chiến ở phía nam thành.

Trương Thính Hà dẫn quân tiếp viện, vì trúng th/uốc nên không những trọng thương mà còn đến chậm.

Trận đ/á/nh thất bại, số hàng cần vận chuyển cũng mắc kẹt.

Khi tôi tới nơi, Dịch Sơ Dương đang bế Trương Thính Hà đầm đìa m/áu chạy về.

Chạm mặt nhau, tôi định mở miệng giải thích thì bị hắn đ/á một cước trúng bụng. Dịch Sơ Dương trừng mắt đỏ ngầu, giọng lạnh băng: "Lão tử sẽ tính sổ với mày sau!"

Cú đ/á mạnh đến mức tôi đ/au quặn cả người.

Tôi cắn răng nói: "Th/uốc không phải tôi bỏ."

Dịch Sơ Dương chưa kịp đáp, Trương Thính Hà níu áo hắn thều thào: "Sơ Dương... nóng quá... khó chịu..."

Dịch Sơ Dương bỏ mặc tôi, rút quân về.

Tôi nhìn theo bóng lưng hắn, đứng dậy chạy theo mấy bước: "Dịch Sơ Dương... tôi không..."

Hắn không nghe, cũng chẳng đợi.

Đi thật nhanh.

Bụng đ/au quá, tôi đành dừng lại nhìn hắn khuất dạng.

Thôi, đừng đuổi theo nữa.

Đột nhiên thuộc hạ hét: "Thiếu gia, bên kia có người!"

Phong Dương quân chưa rút hết.

Sau khi Dịch Sơ Dương đi, họ lẻn vào kho định cư/ớp số quân nhu chưa kịp chuyển đi.

Tôi sai Hầu Tử về gọi viện binh, dẫn tàn quân xông lên.

Viện binh mãi không tới, người còn sống sót dần ngã xuống.

Bị dồn vào đường cùng, đạn dược cũng hết sạch.

Tựa vào góc tường, tôi cười chua chát.

Mình thật là trò hề.

Giờ này Dịch Sơ Dương sao rảnh để ý đến ta?

Cắn rút lấy d/ao định xông lên đ/á/nh cận chiến. Bỗng có người từ phía sau bịt miệng tôi, khóa tay cầm d/ao, thì thầm bên tai: "Suỵt, đừng sợ, mẹ đây."

"Con yêu, mẹ đến c/ứu con rồi."

Hứa Đình Sinh... Sao hắn lại ở đây?

Tỉnh dậy trong khoang tàu hỏa.

Tay chân bị trói, bên giường có người đàn ông áo dài đang lần tràng hạt, nghe báo cáo:

"Liễu gia, số quân nhu vận chuyển về kiểm kê xong toàn là đồ hỏng, vô dụng."

Hứa Đình Sinh chống cằm cười: "Muốn ki/ếm chác từ tay Dịch Sơ Dương quả là khó."

Hắn vẫy tay đuổi người ra.

Cửa đóng lại, tôi vội nhắm mắt giả vờ.

Lòng đắng ngắt.

Hóa ra viện binh không đến, số quân nhu tôi liều mình bảo vệ chỉ là đồ phế thải.

Dịch Sơ Dương không màng đồ bỏ đi, cũng chẳng đoái hoài đến tôi.

Tôi và đống phế liệu kia đều là quân cờ thí.

Trong khoang tĩnh lặng, hơi thở ai phả vào mặt.

Tôi mở bừng mắt, đối diện ánh mắt cười cợt của Hứa Đình Sinh.

Hắn đứng quá gần, gần như chạm mũi.

Thấy tôi tỉnh, hắn giả vờ ngạc nhiên: "Ồ! Cậu dậy rồi à?"

Hơi thở phả vào mặt khiến tôi ngứa ran.

Tôi quay đầu: "Đứng gần thế làm gì? Tránh ra!"

Hứa Đình Sinh không nhúc nhích, nhìn tôi chằm chằm rồi ôm đầu tôi vào ng/ực.

"Nào nào Dịch Phùng, đừng khóc. Ba không cậu thì còn mẹ đây..."

Tôi giãy giụa trong lòng hắn: "Buông ra! Ai khóc chứ?"

Hứa Đình Sinh khoái chí cười khẽ: "Đừng cọ nữa, không muốn xui xẻo thì dừng đi."

"..."

Đồ yêu nghiệt!

Hứa Đình Sinh đưa tôi đến Nam Xuyên, nh/ốt trong Liễu công quán.

Hóa ra hắn tên thật là Liễu Phượng Miên, con thứ của gia tộc họ Liễu Phong Dương.

Tin đồn về hắn nhiều vô kể, nổi tiếng nhất là vụ đoạt quyền năm 18 tuổi.

Liễu Phượng Miên gi*t cha hại anh soán ngôi, tiếng á/c truyền khắp thiên hạ.

Năm tháng trước, Liễu Phượng Miên dẫn Phong Dương quân giao chiến với An Bắc quân ở Hoài Thủy, thất trận bị bắt rồi trốn thoát. Hắn theo gánh hát lưu động đến Định Bắc thành, lại bị Dịch Sơ Dương bắt giữ.

Mấy năm qua An Bắc quân và Phong Dương quân giao tranh không ngừng, Liễu Phượng Miên với Dịch Sơ Dương là kẻ th/ù không đội trời chung.

Tôi là con trai Dịch Sơ Dương, Liễu Phượng Miên bắt tôi chắc chắn có âm mưu.

Mười phần chắc để u/y hi*p Dịch Sơ Dương.

Đến Nam Xuyên, tôi trốn vài lần đều bị Liễu Phượng Miên bắt lại.

Hắn có vẻ khoái trò mèo vờn chuột này, thậm chí cố ý thả tôi chạy rồi đuổi bắt.

Mỗi lần bắt được, hắn lại đeo thêm vật gì lên người tôi.

Đến khi tôi mang đầy lục lạc như nhạc cụ biết đi.

Thói quen của Liễu Phượng Miên cũng quái dị, hắn thích hát tuồng và bắt tôi học theo.

Hắn đóng Ng/u Cơ, bắt tôi làm Hạng Vương.

Nằm trên sập dạy từng câu, nếu tôi hát sai, hắn liền nổi gi/ận.

Bóp miệng tôi, thọc ngón tay vào mồm nghịch lưỡi.

Quở trách: "Sao ngốc thế? Phải ph/ạt."

"Cuốn lưỡi lại."

"Liếm ngón tay ta... mạnh lên."

Đến khi miệng tôi ê ẩm, lưỡi tê cứng, hắn mới buông.

Bắt tôi hát lại.

Khi tôi tạm đối đáp được, Liễu Phượng Miên vừa vẽ trang điểm vừa nói: "Ta đã gửi thư cho Dịch Sơ Dương."

Lòng tôi thót lại.

"Chỉ cần hắn hợp binh với ta, ta sẽ trả lại con trai, còn phong chức quân trưởng cho hắn."

Danh sách chương

5 chương
11/12/2025 09:47
0
11/12/2025 09:47
0
11/12/2025 11:27
0
11/12/2025 11:24
0
11/12/2025 11:22
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu