Trở lại thập niên 80: Sau khi ly hôn, tôi cùng con gái thay đổi vận mệnh.

Anh ta mấp máy môi, mắt đỏ hoe, cuối cùng chỉ cúi mình thật sâu rồi quay đi.

Tôi biết, anh hiểu ý tôi - bổn phận làm mẹ của tôi, đã trọn vẹn.

21

Năm Tiểu Mẫn tốt nghiệp Sư phạm, cô dắt về một chàng trai tuấn tú.

Ánh mắt chàng nhìn con gái tôi như ngắm báu vật quý nhất đời.

Tôi chỉ nói: "Mẹ mãi là hậu phương của con."

Tiệc cưới, tôi cười mà nước mắt rơi.

Mùa xuân năm sau, cháu ngoại chào đời.

Nhìn gương mặt bé bỏng trong khăn quấn giống hệt đứa cháu kiếp trước, tôi run run hôn lên trán nó.

Lần này, mẹ sẽ bảo vệ tất cả.

Sinh nhật lục tuần, Kiến Quân dẫn vợ con về.

Anh đã lập nghiệp, dù trường đời nay không như kiếp trước, nhưng thời buổi này sinh viên vẫn hiếm. Anh có công việc ổn định ở tỉnh.

Mỗi năm chúng tôi gặp nhau vài lần, thường là ngày lễ Tết. Anh đưa cả nhà đến ăn cơm, lễ phép mà xa cách.

"Mẹ, chúc mẹ mạnh khỏe." Anh đưa món quà là cây bút máy đắt tiền.

"Cảm ơn con." Tôi đưa cho trợ lý cất.

Vợ anh cố phá tan không khí ngượng ngùng: "Mẹ ơi, Kiến Quân hay nhắc tới mẹ, bảo mẹ vất vả lắm..."

Tôi gật đầu mỉm cười, không đáp.

Đứa cháu nội rụt rè gọi "bà ơi".

Tôi xoa đầu cháu, đưa phong bì lì xì.

Sau bữa cơm, họ ngồi thêm chốc lát rồi cáo lui.

Kiến Quân đứng nấn ná ngoài cổng, ngoái lại nhìn tôi: "Mẹ... giữ gìn sức khỏe."

"Con cũng vậy." Tôi đứng nhìn ba bố con họ lên xe.

Tiểu Mẫn đi tới vòng tay tôi: "Mẹ, anh ấy... trong lòng luôn hối h/ận."

Tôi vỗ tay con gái: "Mẹ biết. Nhưng không phải lỗi lầm nào cũng đáng được tha thứ, vết nứt nào cũng hàn gắn được. Cách nhau nhạt nhẽo thế này... tốt cho cả đôi bên."

Tôi quay vào nhà, không ngoảnh lại.

Có những lựa chọn, một khi đã quyết định, là cả đời.

Anh chọn cha mình và dòng họ, còn tôi, chọn con gái và cuộc đời riêng.

Chúng tôi thành người dưng quen biết, vậy cũng tốt.

22

Năm sáu lăm tuổi, tôi giao doanh nghiệp cho giám đốc điều hành, lập "Quỹ Từ thiện Tú Lan".

Khoản tài trợ đầu tiên dành cho trường dạy nghề nữ sinh, khoản thứ hai xây mái ấm trẻ mồ côi.

Cô bé năm xưa suýt bị dìm xuống nước, giờ đang cầm bút thay đổi số phận hàng ngàn cô gái.

Một phóng viên phỏng vấn, tôi nhìn xuống những gương mặt rạng rỡ dưới khán phòng:

"Vì tôi đã may mắn, nên muốn trao đi chút may mắn ấy."

Cuối thu, Trần Minh Viễn nhắn người muốn gặp.

Trong phòng bệ/nh viện, anh g/ầy trơ xươ/ng: "Tú Lan... tôi bị u/ng t/hư gan giai đoạn cuối."

Tôi gọt quả táo đưa anh: "Cần tiền chữa trị không?"

Anh lắc đầu: "Chỉ muốn... nói lời xin lỗi. Chuyện Tiểu Mẫn năm ấy... Kiến Quốc nó quỳ xin tôi..."

"Không sao, xem như quả báo đấy." Tôi đưa miếng táo.

Anh sững người.

23

Sinh nhật cháu ngoại ba mươi tuổi, ba thế hệ quây quần trong vườn ăn bánh.

Nắng xuyên qua giàn nho rải trên người mọi người.

Tôi nhìn Tiểu Mẫn đang cười nói với chồng, chợt nhớ kiếp trước khi con mất tích, tôi quỳ bên bờ sông nhặt chiếc kẹp tóc.

"Bà ơi! Ăn bánh đi!" Đứa cháu ngoại trốn bố mẹ giục lấy chồng, chạy sang tìm bà ngoại "thoáng" như tôi.

Tôi cười đón lấy, ôm cô bé vào lòng.

Kiếp này, Tiểu Mẫn của tôi vào đại học, làm cô giáo, có người chồng yêu thương và đứa con đáng yêu.

Doanh nghiệp tôi giúp bao phụ nữ tự lập, ngôi trường nữ sinh thắp sáng vạn số phận.

Nhìn mọi thứ viên mãn trước mắt, tôi từ từ khép mắt.

Lần này, cuối cùng cũng được yên lòng nhắm mắt.

(Hết)

Danh sách chương

3 chương
11/12/2025 07:21
0
11/12/2025 07:18
0
11/12/2025 07:16
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu