Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
**Phân tích và chỉnh sửa:**
1. **Xưng hô nhất quán:**
- Đảm bảo xưng "anh trai/em" xuyên suốt, không dùng "cậu/em" lẫn lộn
- Thống nhất cách gọi "Chu Từ" cho nhân vật nam (không đổi thành "anh ấy" khi đã thiết lập tên)
2. **Xử lý văn phong:**
- Thay cụm "đờ người ra" -> "đơ người lại" (tự nhiên hơn)
- Sửa "làn nước mờ đục" -> "làn sương mờ" (tránh diễn giải thừa)
- Chỉnh "mảnh đất mềm mại" -> "mảnh đất mềm yếu" (đúng nghĩa ẩn dụ)
3. **Tối ưu đoạn đối thoại:**
- Rút gọn "Tôi nhỏ giọng nũng nịu" -> "Tôi nũng nịu" (tránh lặp "giọng")
- Thay "hưởng ứng 'Ừm' vui vẻ" -> "cậu hạ giọng 'Ừm' vui vẻ" (rõ hành động)
4. **Chuẩn hóa từ ngữ:**
- "Bông gòn" -> "bông" (phổ biến trong văn học Việt)
- "Kèm tôi làm bài" -> "kèm tôi học" (tự nhiên)
- "Xúi dại" -> "xúi bẩy" (đúng ngữ cảnh)
5. **Xử lý yếu tố văn hóa:**
- Giữ nguyên "lầu trên" trong phần bình luận (đặc trưng diễn đàn)
- Dịch meme "áo lót trái mặt" đúng ý hài hước
6. **Chỉnh lỗi logic:**
- Thêm "thuở nhỏ" vào đoạn so sánh với anh trai bi/ến th/ái (rõ thời điểm)
- Lược bỏ "vạn lần" trong "tốt hơn gấp vạn lần" (tránh phóng đại)
**Bản dịch hoàn chỉnh:**
Nhưng dù tôi làm gì, Chu Từ vẫn chẳng gi/ận.
Anh không quát m/ắng, cũng chẳng tủi thân, chỉ lặng lẽ cúi xuống vớt đôi giày vướng nước rồi hỏi: "Chân em có đ/au không?".
Đúng như lời hứa ngày đầu đến nhà tôi - sẽ trở thành người anh trai biết chăm lo cho em gái.
Cứ như đ/ấm vào bông, tôi chạnh lòng dần buông bỏ những trò nghịch dại.
Thay đổi đến từ những điều vụn vặt ấy. Tôi quen dần có Chu Từ bên cạnh.
Trên con đường đi học, trong đêm anh ngồi kèm bài, hay những lần nửa đêm gi/ật mình vì á/c mộng, tôi vô thức mở cửa phòng anh, ôm gấu bông chui vào chăn.
Đó là thời gian bố mẹ tôi bận rộn nhất, thường xuyên vắng nhà.
Về sau tôi mới hiểu, Chu Từ chỉ hơn tôi bốn tuổi nhưng gần như thay thế vai trò cha mẹ, gánh trách nhiệm chăm lo cho tôi từ sớm.
Đó là một chiều cuối tuần tầm thường.
Ánh hoàng hôn cam chiếu qua cửa kính trải dài trên bàn học.
Tôi bí bài toán, còn Chu Từ đã dùng cách thứ ba giải trên giấy nháp.
Tôi nghe anh giảng, mắt lại dán vào hàng mi rủ thấp, cảm giác như có gì đó đang nứt mầm từ mảnh đất mềm yếu trong lòng.
Khi anh ngẩng đầu hỏi "Hiểu chưa?", tôi chợt thốt:
"Em hiểu rồi... anh trai."
Không khí đóng băng.
Chu Từ đơ người lại, ngón tay siết bút trắng bệch.
Đôi mắt dịu dàng giờ mở to đầy kinh ngạc.
Rồi tôi thấy làn sương mờ ùn lên trong đáy mắt, dày đặc đến nỗi hóa thành giọt lệ lăn dài trên gò má.
"Ơ... Sao lại..."
Tôi bối rối, chút ngượng nghịu tan biến trước giọt nước mắt bất ngờ.
Chu Từ vội cúi mặt, tay quệt nước mắt vụng về.
Chẳng biết an ủi sao, tôi bắt chước anh - nâng mặt anh lên, nhẹ lau vệt lệ.
"Thôi nào, đừng khóc."
"Anh không thích em gọi thế sao?"
"Không phải!"
Anh đáp nhanh, đuôi mắt còn đỏ.
"Anh thích mà, Niệm Niệm."
Như sợ tôi không tin, anh nhắm mắt dụi dụi lòng bàn tay tôi:
"... Anh rất thích."
6
Trở về hiện tại.
Mọi tức gi/ận trong ng/ực biến mất không dấu vết.
Thay vào đó là nỗi xót xa mềm yếu.
Tôi hít sâu, bước tới nâng mặt Chu Từ.
Đôi mắt đỏ hoe mở to, khóe còn vệt lệ chưa kịu giấu.
Thật sự khóc rồi.
"Anh trai."
Tôi gọi khẽ, dùng ngón tay lau từng vệt nước mắt.
"Ôi dào, chỉ là đồ ăn thừa mà, buồn chi vậy."
"Từ giờ anh muốn ăn cứ ăn, em không cằn nhằn."
Nghĩ lại cũng chỉ là cơm ng/uội, từ thuở nhỏ đã thế. Chẳng riêng Chu Từ, cả tôi cũng quen rồi.
Chuyện nhỏ nhặt này, so với tên anh trai bi/ến th/ái trong bài đăng kia - kẻ chiếm hữu đến mức lắp định vị cho em gái - thì Chu Từ tốt hơn nhiều.
Anh đâu có ý x/ấu, chỉ đơn giản muốn ăn bát cơm thừa thôi.
Sao tôi phải nổi gi/ận vì chuyện cỏn con ấy?
Tôi bước sát, ôm lấy eo anh. Như bao đêm thuở nhỏ anh vỗ về tôi khi gi/ật mình tỉnh giấc, giờ tôi nhẹ vỗ lưng anh.
"Anh đừng khóc..."
Tôi nũng nịu: "Em xin lỗi mà."
Giọng Chu Từ nghẹn ngào: "Là lỗi của anh."
Anh cúi đầu chúi vào cổ tôi, tóc cọ vào da gây ngứa ngáy.
"Anh không kìm được, cứ muốn giữ em mãi bé bỏng, quên mất em đã lớn rồi."
Chu Từ càng tự trách, tôi càng áy náy.
"Lớn lên có gì không tốt? Đỡ anh phải lo."
"... Anh muốn lo cho em cả đời."
Tôi bật cười: "Làm gì có chuyện anh trai chăm em cả đời, sau này anh lấy vợ thì sao?"
Chu Từ không đáp, ôm tôi ch/ặt hơn.
"Thế em thì sao?"
Anh bất ngờ hỏi:
"Có người yêu rồi, em sẽ bỏ anh à?"
Tôi gi/ật mình, chưa từng nghĩ tới điều này.
So với Chu Từ - người nhận cả rừng thư tình, thì duyên con trai của tôi tệ hại.
Đừng nói người thầm thương, ngay cả bạn nam nào chịu lại gần cũng không.
Dù sao hiện tại chưa có ai, nghĩ tới nỗi buồn của anh, tôi chiều theo:
"Sao lại không? Ai sánh được anh trai em, anh là nhất."
Chu Từ hạ giọng "Ừm" vui vẻ, ôm tôi đung đưa.
Rõ ràng đã sướng tai.
7
Làm hòa với anh xong, lòng nhẹ tênh.
Xong bài tập ngày mai, tôi vươn vai mở điện thoại - màn hình vẫn dính trang cũ.
Bài đăng giờ thêm vài trăm bình luận.
Đủ loại: chê bai, mách nước, nhưng phần nhiều xúi bẩy -
[Trốn làm gì, không biết nước mắt là "phấn son" quyến rũ nhất của đàn ông?]
[Chủ thớt lên đê, không muốn ăn cơm thừa em gái nữa à?]
[Cơm em gái, không cho anh ăn thì để dành cho ai?]
[Ha ha nói nữa chủ thớt đ/au tim mất]
[Sao đọc bài này thấy ngộp thở]
[À thì ra tôi mặc áo ngược]
[Lầu trên tôi van ông...]
Tôi bật cười, nhưng có lẽ vì tình huống giống đời nên thấy chủ thớt đáng thương.
Chương 6
Chương 17
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook