Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
**Chương 1: Anh Trai Và Bát Cơm Thừa**
Trước bữa tối, tôi lướt được bài đăng: 【Em gái không chịu cho tôi ăn đồ thừa thì phải làm sao?】
Phần bình luận đã n/ổ như ngô rang——
【Ủa, chủ thớt bị ng/ược đ/ãi gia đình à, cần hỗ trợ pháp lý không?】
【Đừng ăn đồ thừa nữa, tôi cho tiền ăn buffet đi!】
Chủ thớt đáp: 【Hiểu lầm rồi, em gái tôi rất tốt với tôi. Chỉ là tôi muốn ăn đồ thừa của em ấy.】
Netizen: 【...Ủa, vậy em gái cần hỗ trợ pháp lý chứ?】
【Chỗ tôi chỉ chó xích cổng mới thích gặm đồ thừa nhé.】
Chủ thớt: 【Em gái tôi ăn ít, từ nhỏ tới lớn đồ thừa của em đều do tôi xử lý.】
【Gần đây tự nhiên em không cho tôi ăn nữa.】
【Tôi phải làm sao, có phải em đã chán tôi rồi?】
Thấy chuyện lạ, tôi buông một câu:
【Chuẩn, em gái bạn chắc ngoài kia có tình lang rồi, không cần anh ruột nữa~】
Vừa dứt lời.
*Choang!*
Từ nhà bếp vang lên tiếng bát vỡ.
**1**
Tôi vứt điện thoại, hấp tấp chạy vào.
"Anh! Anh không sao chứ?"
Chu Từ đứng trước bàn đảo, ống tay áo len đen được xắn lộ ra cổ tay rắn chắc. Chiếc bát hoa lam dưới tay anh đã vỡ đôi.
Thấy tôi tới, Chu Từ lật úp chiếc điện thoại đang sáng trên bàn.
"Xin lỗi, anh lỡ tay làm vỡ bát. Em có bị gi/ật mình không?"
Tôi nhanh chóng kiểm tra tay anh, bĩu môi: "Suýt bị thương là anh, xin lỗi em làm gì?"
Chu Từ luôn coi thường sức khỏe bản thân như vậy.
"Anh biết rồi." Chu Từ xoa đầu tôi, ánh mắt vẫn dịu dàng như mọi khi. "Đi rửa tay đi Niệm Niệm, sắp ăn cơm rồi."
Khi quay lại mở điện thoại, tôi phát hiện chủ thớt đã phản hồi:
【Không thể nào.】
【Những kẻ thầm thương em gái tôi đều đã bị tôi xử lý riêng, thư tình gửi em cũng bị đ/ốt hết. Em gái tôi luôn ở bên tôi, điện thoại cũng không có trai lạ nào.】
?
Cái gì cơ?
**2**
Chưa kịp buông lời, dân mạng đã sôi sục:
【Ơ kìa, chủ thớt xâm phạm quyền riêng tư kìa, ai bênh vực em gái đây?】
【Chi tiết rùng mình: chủ thớt không chỉ kiểm soát bạn bè em gái mà còn xem điện thoại em ấy?】
Chủ thớt: 【Chỉ là lắp định vị trên người em gái thôi.】
Netizen: 【Đừng dùng giọng điệu bình thản để nói lời kinh dị thế!】
【Tôi gọi cảnh sát đây!】
Chủ thớt: 【Em gái tôi còn nhỏ, ngây thơ lắm. Tôi sợ em bị lừa.】
Có người tò mò: 【Hỏi khí không phải, em gái bạn học cấp mấy?】
Chủ thớt: 【Đại học.】
Netizen: 【Học đại học rồi mà còn quản?】
【Điển hình kiểu Á Đông: cấm yêu đương khi đi học, tốt nghiệp lại cuống cuồ/ng thúc cưới.】
Chủ thớt: 【Thúc cưới? Với ai? Tôi à? ...Được không?】
Netizen: 【Chủ thớt nói tiếng gì vậy?】
【Đây chính là văn học lo/ạn luân mà bạn mê đây.】
【Không ai thắc mắc chủ thớt và em gái có cùng huyết thống không? Sao càng đọc càng sai sai!】
Chủ thớt đáp:
【Không cùng huyết thống. Tôi là con nuôi của bố mẹ em ấy.】
Netizen: 【Không cùng m/áu mủ càng đã!】
【Là anh nuôi hay chồng nuôi từ nhỏ? Tôi tự hiểu.】
【Nói chung em gái chán rồi, yêu đương bạn bè gì cũng bị quản, giờ đến cả chuyện ăn thừa cũng quản. Ai mà không phát ngán. Chủ thớt sửa đi, không em gái bỏ đi đó.】
Chủ thớt: 【...Ha ha, vô lý! Em gái tôi từng nói tôi là người anh tốt nhất thế giới, sẽ bám lấy tôi cả đời!】
Netizen: 【Ai vỡ mộng tôi không nói.】
【Anh trai nhìn cười nhưng đi/ên tiết rồi.】
【Đồ kh/ống ch/ế em gái hết th/uốc chữa.】
【Chắc em gái nói hồi nhỏ xíu, giờ quên sạch rồi.】
【Ôi, em gái tôi cũng từng nói sẽ lấy tôi, lớn lên lại lén yêu tên tóc vàng. Tôi đ/á/nh cho hắn nhừ tử.】
Chủ thớt hỏi gấp: 【Rồi sao?】
Netizen: 【Rồi em gái tôi t/át tôi một cái, thơm lắm.】
Chủ thớt: 【Gh/en tị.】
...Lạ thay trong một bài lại có hai thánh!
Hai người tâm đầu ý hợp bắt chuyện.
Netizen khác không nhịn được:
【Thế chẳng phải chứng tỏ lời trẻ con không đáng tin? Ai chả thế.】
【Chỉ có anh trai tin thật, haha.】
Chủ thớt im bặt, không biết tan nát cõi lòng hay đã off.
Tình cảnh này giống nhà tôi quá.
Chu Từ đến nhà năm 8 tuổi. Lúc đầu tôi gh/ét anh, nghĩ anh chiếm tình thương của bố mẹ, nên trêu anh đủ trò.
Nhưng Chu Từ quá tốt với tôi, dần dần tôi đón nhận anh. Trong lòng tôi, anh chính là anh trai thật sự.
Tôi thầm mừng, may mà Chu Từ không như anh chàng trong bài đăng.
Không thì tôi chịu sao nổi.
**3**
Chu Từ vẫn nấu ăn ngon như mọi khi.
Tôi kén ăn lắm, nhưng món nào anh nấu cũng hợp khẩu vị.
Tham lam gắp thêm vài miếng, bụng đã căng mà vẫn còn nửa bát cơm.
Chu Từ đối diện hầu như chẳng ăn gì, chỉ dùng đũa đảo cơm vô thức.
Sao trước bữa còn vui vẻ, giờ anh có vẻ buồn thế?
"Anh?"
Tôi gọi, Chu Từ gi/ật mình.
"Ừm."
Vẻ u ám trong mắt anh tan biến nhanh đến mức như phản xạ.
"Ăn no chưa?"
Tôi gật đầu. Chu Từ tự nhiên với tay lấy nửa bát cơm thừa của tôi.
"Khoan—" Tôi với theo, đầu ngón tay suýt chạm mép bát.
Nhưng anh đã nhanh tay dùng đũa mình xúc cơm thừa bỏ vào miệng.
Thậm chí anh còn gắp cả miếng cà chua trứng mà tôi để lại, nhai ngon lành như chuyện đương nhiên.
Chương 6
Chương 17
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook