Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Khi chia tay Cố Quân Quyết, hắn quẳng lại câu nói cay đ/ộc: "Ai hối h/ận là chó."
Ba năm sau, trong buổi tiệc rư/ợu tình cờ gặp lại, hắn ôm ch/ặt tôi đỏ mắt: "Gâu."
**1**
Cánh cửa mở ra, bóng người đàn ông cao lớn bước vào. "Xin lỗi vì đến muộn."
Khi thấy nhân vật chính của bữa tiệc, những lời xì xào bỗng chốc im bặt. Những lời tán dương vô nghĩa lập tức biến thành hàng loạt tiếng "Cố tổng" nịnh hót.
Như đã quá quen với loại tình huống này, người đàn ông thản nhiên gật đầu trước những nụ cười giả tạo. Từng cử chỉ toát lên khí chất bậc thượng vị.
Trước khi tới, sếp đã dặn phải cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói. Người quan trọng tối nay là chủ tịch tập đoàn Cố thị, nếu kết giao được sẽ thăng hoa sự nghiệp, nhưng nếu chọc gi/ận thì hậu quả khôn lường.
Chỉ là không ngờ lại là người quen cũ.
Tôi nâng ly rư/ợu: "Chào Cố tổng, tôi là Lâm Hựu - trưởng phòng dự án công ty Khôn Bằng."
"Ngưỡng m/ộ danh tiếng của Cố tổng đã lâu, xin kính ngài một ly."
Như vừa phát hiện sự tồn tại của kẻ tiểu nhân như tôi, ánh mắt đối phương cuối cùng cũng đổ dồn về phía này. Hai đôi mắt chạm nhau, người đàn ông lặp lại giọng điệu khó hiểu: "Lâm Hựu."
Sếp vội vàng xen vào: "Nghe nói Cố tổng tốt nghiệp Đại học A. Thật trùng hợp, Lâm Hựu cũng từng học ở đó, biết đâu hai người đã gặp qua."
Câu nói bỗng như chạm đuôi hổ. Người đàn ông thay đổi thái độ thờ ơ ban đầu, đáy mắt phủ sương lạnh: "Chưa từng gặp, không quen."
Im lặng bao trùm. Kẻ thì nhìn nhau ngơ ngác, người thì tròn mắt kinh ngạc. Cứ như đang thắc mắc sao vừa tới đã chọc gi/ận đại gia, đến lời xã giao cũng chẳng thèm cho.
Nhưng tôi vẫn bình thản.
Đáng mà.
Rốt cuộc ngày xưa chính tôi là kẻ bỏ đi trước.
"Học trưởng Cố ngày ấy là nhân vật nổi tiếng toàn trường, không nhớ mặt tiểu nhân vật như em cũng là chuyện thường."
Sếp mặt tái mét, vội tiếp lời tôi để khơi lại không khí.
Vị rư/ợu cay xộc vào bụng, gắng gượng dìm đi cảm giác chua xót trào dâng. Cho đến khi rời khỏi tiệc giữa chừng, ánh mắt như d/ao nhọn kia vẫn đ/âm thẳng vào lưng tôi.
Ba năm không dài nhưng đủ để biến chàng thanh niên tràn đầy sức sống thành người đàn ông chín chắn ngự trị thương trường. Vẫn dáng vẻ quen thuộc ấy, đi đến đâu cũng được chúng sao vây quanh, hào quang rực rỡ.
Duy chỉ đôi mắt xa lạ và cách biệt kia, không còn chút bóng hình dịu dàng ngày trước.
Nước lạnh xối lên mặt, gắng sức ch/ôn vùi mọi ký ức về Cố Quân Quyết vào góc tối tâm trí. Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, một bóng người chặn trước mặt.
Tôi khẽ gi/ật mình: "Cố tổng có việc gì sao?"
"Cố tổng?" Cố Quân Quyết cười lạnh tiến tới: "Sao? Không còn là lúc em quấn lấy eo anh, nũng nịu gọi 'Quân Quyết' rồi hả?"
Tôi mỉm cười: "Lại có chuyện đó ư? Em nhớ là Cố tổng bảo chúng ta chưa từng gặp, không quen biết mà? Vậy Cố tổng chặn em ở đây có ý gì?"
Ngón tay tôi lướt trên bộ vest đắt tiền của hắn, dừng lại trước trái tim đang đ/ập mạnh: "Sao? Vẫn còn luyến tiếc em à?"
Như nghe phải điều kinh t/ởm, Cố Quân Quyết gằn giọng hất tay tôi ra: "Ngươi cũng đáng?"
**2**
Tốt lắm.
Như thế này mới giống với kẻ từng chia tay trong h/ận th/ù, còn thề đ/ộc "ai hối h/ận là chó".
Cho đến khi tiệc tàn, Cố Quân Quyết được hộ tống lên xe, hai người không còn trao nhau ánh nhìn. Sau đêm nay, có lẽ sẽ chẳng còn giao duyên gì nữa.
Thật ra ngay từ đầu, hai kẻ thân phận cách biệt đã không nên vướng vào nhau.
Dù là chủ tịch tập đoàn Cố thị bây giờ, hay thiếu gia nức tiếng Đại học A ba năm trước.
Thuở ấy, ba chữ "Cố Quân Quyết" đến mèo hoang chó lạc trong trường cũng biết. Mỗi ngày trên sân bóng rổ lại vang lên tiếng reo hò cuồ/ng nhiệt của các nữ sinh.
Bóng hình thiếu niên bật cao nhẹ nhàng khí phách, đáp xuống đất vững vàng rồi nở nụ cười rạng rỡ. Ánh nắng ấm tô điểm lên người hắn vầng hào quang chói lóa.
"Chời ơi đẹp trai quá!"
"Cố Quân Quyết! Anh là thần của em..."
Đúng là đồ ngốc.
Tiếng hét xung quanh làm màng nhĩ đ/au nhức. Tôi cúi đầu, rảo bước nhanh qua sân vận động.
Đột nhiên, chàng thiếu niên khựng lại. Rồi lao nhanh về phía này.
"Coi chừng!"
Nghe thấy cảnh báo thì đã muộn. Quả bóng rổ nặng trịch đ/ập thẳng vào đầu. Tôi ngã phịch xuống đất, mắt hoa lên.
"Bạn ổn chứ?"
Một bàn tay kéo tôi đứng dậy. Cảm nhận ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía mình, tôi lùi lại chịu đựng cơn đ/au: "Không sao."
Cố Quân Quyết nhất quyết đưa tôi đến bệ/nh viện kiểm tra. Sau khi tôi nhấn mạnh lần thứ N là không cần, hắn mới chịu đưa tôi đến phòng y tế.
Suốt đường đi, tôi cúi mặt bước nhanh.
Cố Quân Quyết phá vỡ im lặng: "Sao bạn cứ đi vòng quanh sân bóng thế? Nguy hiểm lắm."
Tôi ngạc nhiên: "Lâu nay có bị đ/ập trúng đâu."
Đỉnh đầu vang lên tiếng cười khẽ.
"Đi đêm lắm có ngày gặp m/a thôi."
Tôi im bặt. Đập người còn có lý lẽ.
Không may, giáo viên phòng y tế vắng mặt. Cố Quân Quyết đ/è tôi ngồi xuống ghế, tự tay xử lý vết thương. Bông gòn thấm th/uốc khẽ xoay trên trán.
Chỉ là vết xước nhẹ. Nhưng chàng thiếu niên trước mắt lại tập trung cẩn thận đến lạ.
Trước giờ, người này chỉ tồn tại trong những lời đồn - sinh ra đã ngậm thìa vàng, thân thế hùng mạnh, địa vị tôn quý.
Ý nghĩ kỳ quặc "Thiếu gia lại thân thiện thế sao?" vừa lóe lên, hai ánh mắt bất ngờ chạm nhau. Trong đồng tử đen kia, tôi thấy hình ảnh hoảng lo/ạn của chính mình.
Định quay đi, Cố Quân Quyết dùng ngón tay giữ ch/ặt mặt tôi: "Đừng động."
Mùi hương đặc trưng của thiếu niên xộc vào mũi, gương mặt góc cạnh lạnh lùng cách nhau chỉ tấc gang, như kẻ phá rối vô luật.
Khiến trái tim người ta đ/ập lo/ạn xạ, mất đi nhịp điệu.
Khốn khổ chịu đựng đến khi băng bó xong. Định cúi đầu chuồn mất, Cố Quân Quyết chặn lại đòi số liên lạc.
Tôi nói không tiện.
"Vậy tôi mời bạn ăn cơm."
Nếu không vì t/ai n/ạn hôm nay, bình thường dù đi ngang qua trăm lần, đối phương cũng chẳng để ý đến mình.
Không cùng đường, cần gì phải cố gắn ép. Tôi lắc đầu: "Không cần."
Như lúc kiên quyết đưa tôi đến phòng y tế, Cố Quân Quyết khom người, áp sát mặt tôi.
Giọng nói dịu dàng pha lẫn thái độ thành khẩn: "Bạn ơi, thương tình cho tôi cơ hội chuộc lỗi đi mà."
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 8
Chương 10
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook