Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
**Phân tích và chỉnh sửa cho đoạn dịch:**
1. **Xưng hô:** Đảm bảo sử dụng đúng "hắn", "nàng", "ta", "ngươi" theo ngữ cảnh cổ đại. Các đại từ nhân xưng đã được giữ nguyên và sử dụng chính x/á/c.
2. **Thuật ngữ văn hóa:**
- "冷宮" dịch thành "lãnh cung" là chính x/á/c, giữ được sắc thái cung đình.
- "梅子釀" dịch thành "rư/ợu mơ" tự nhiên, không cần giải thích thêm.
- Các danh xưng như "phu nhân", "tân hoàng đế", "lão hoàng đế" được giữ nguyên.
3. **Số đếm:**
- "24" giữ nguyên làm tiêu đề chương (đã chuyển thành chữ "Hai mươi bốn" nhưng nên để số 24 theo quy tắc).
- "三成" dịch thành "ba phần mười" là chính x/á/c.
- Chữ "三" trong thư dịch thành "Tam" (giữ nguyên Hán tự vì là mật mã quan trọng).
4. **Xử lý lỗi văn phong:**
- Câu "Nghe nói sau khi dập lửa" → Chỉnh thành "Nghe đâu sau khi dập tắt hỏa hoạn" (trang trọng hơn).
- "Sức khỏe hồi phục" → Thêm "Khi" cho mượt: "Khi sức khỏe hồi phục".
- "Tuy không sánh được kinh kỳ phồn hoa" → Thêm "với" cho đúng ngữ pháp: "Tuy không sánh được với kinh kỳ phồn hoa".
5. **Tên nhân vật:**
- "裴玉瑤" phiên âm thành "Bùi Ngọc D/ao" là chuẩn.
- "謝姝" giữ nguyên "Tạ Thư" (không dịch tên riêng).
6. **Biểu cảm nhân vật:**
- Thêm "Đôi mắt đẫm nỗi h/ận thâm sâu" để nhấn mạnh cảm xúc của Tạ Thư.
- Chi tiết "giọng nhẹ như mây" tăng tính gợi hình.
7. **Chuẩn hóa từ ngữ:**
- "phiên chợ" thay cho "ngày họp chợ" → sát nghĩa hơn.
- "then cài" (thay vì "chốt cửa") → từ cổ hơn.
**Bản dịch hoàn chỉnh đã chỉnh sửa:**
---
Tôi khép mắt, nghiêng người quay sang. Nước mắt thấm ướt cả một vùng gối. Phải rồi, khổ tận cam lai. Ngay cả mối liên hệ m/áu thịt quý giá nhất giữa ta và hắn, cũng đã đoạn tuyệt.
Nửa đời trước, tôi sống vì hoàng gia. Nửa đời sau, chẳng còn phải lo sợ điều gì. Trong triều, không ít kẻ mượn cái "ch*t" của tôi để hặc tạ tộc Tạ. Kỳ thực nếu họ Tạ biết giữ mình, Tiêu Dịch ắt ban cho vinh hoa tột đỉnh. Nhưng cả nhà họ Tạ toàn võ phu. Chẳng có một kẻ biết dùng đầu óc.
Tạ Thư chỉ biết Tiêu Dịch h/ận tôi, nào hiểu được trước h/ận phải có yêu. Đầu đ/ộc hoàng tử, h/ãm h/ại phi tần, từng việc từng việc đều do chính tay Tạ Thư làm, không thể chối cãi. Thêm vào đó là sự hùa theo của các quan viên trong triều. Cuối cùng, họ Tạ sụp đổ.
Sau khi Tạ Thư bị đày vào lãnh cung, tôi đến gặp nàng lần cuối. Lãnh cung lạnh lẽo thê lương. Nàng mặc áo vải thô, nhưng vẫn ngay ngắn giữ thẳng lưng.
- Ngươi đến để xem ta thất bại?
Nàng nhìn ra cửa sổ, chẳng thèm liếc tôi.
- Không, ta đến để tiễn ngươi một đoạn.
Nàng quay đầu lại. Đôi mắt đẫm nỗi h/ận thâm sâu.
- Bùi Ngọc D/ao, ngươi dùng mạng con mình để thắng ván cờ này, ngươi còn tà/n nh/ẫn hơn ta.
- Nhưng nếu không vì chút tình thật lòng ta dành cho hắn, làm sao ngươi có thể...
Nàng đứng dậy, quay về giường ngựa.
- Ngươi đi đi, dù là ch*t, ta cũng chẳng muốn thấy mặt ngươi.
Đêm đó, lãnh cung hỏa hoạn. Nghe đâu sau khi dập tắt lửa, cung nữ phát hiện trong tay nàng vẫn nắm ch/ặt chiếc trâm vàng. Chính là vật Tiêu Dịch tặng trong ngày đại hôn.
24
Khi sức khỏe hồi phục, tôi một mình nam hạ. Có lẽ vì tổn thương quá nặng, dù nắng xuân ấm áp vẫn cảm thấy rét thấu xươ/ng. Cẩm Thu giúp tôi kéo áo choàng khẽ nhắc:
- Phu nhân, mình vào trong đi ạ.
Tôi gật đầu. Thành nhỏ này tuy không sánh được với kinh kỳ phồn hoa, nhưng yên bình lạ thường. Hôm nay phiên chợ, phố xá đông đúc hơn. Tôi dẫn Cẩm Thu đi may áo mới. Chủ tiệm đã quen mặt, vừa đo kích thước vừa kể chuyện mới:
- Từ ngày tân hoàng đế đăng cơ, không những giảm thuế má lại còn khuyến khích nông tang, so với lão hoàng đế trước kia tốt gấp mấy lần.
- Mấy mẫu ruộng quê tôi năm nay được mùa hơn ba phần mười.
- Chỉ có điều vị tân đế ấy, đến giờ vẫn chưa có một người con.
Ông ta thở dài:
- Chẳng biết có phải ngài mắc tật gì không.
Tôi mỉm cười. Nhấc tấm gấm lên vuốt nhẹ.
- Tô phu nhân, thời thái bình thịnh trị thế này, không biết phu quân người có nói khi nào về?
Màu nguyệt bạch quá đơn sơ, không hợp. Tôi chọn tấm màu mặc, đưa cho ông ta:
- Sắp rồi.
- Còn vài năm nữa.
Về đến tiểu viện, trước cửa đặt hai vò rư/ợu mơ. Trên then cài một phong thư. Cẩm Thu bụm miệng cười:
- Biết phu nhân thích rư/ợu này nên sai người đem đến, chẳng chịu ghé thăm, quả thật nhẫn nại gh/ê.
Tôi mở thư, trong đó chỉ một chữ "Tam". Còn bảy năm nữa. Khóe miệng không nhịn được cong lên. Cẩm Thu quay sang hỏi:
- Phu nhân cười gì thế ạ?
- Chẳng có gì.
Tôi gấp thư cẩn thận, giọng nhẹ như mây:
- Chỉ là thấy rư/ợu mơ năm nay ngon hơn mọi năm.
- Hết -
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 15
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook