Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
"...Thật không mẹ?"
"Thật mà!" Tôi gật đầu lia lịa.
"Mẹ đừng buồn, dù bố đi làm xa nhưng Miaomiao vẫn sẽ ở bên mẹ."
Tôi định an ủi mẹ.
Nhưng không hiểu sao, nước mắt mẹ bỗng chực trào ra.
Tôi hoảng hốt: "Mẹ ơi?"
"Bé Miaomiao nhà mình không chỉ ngoan ngoãn mà còn là chiếc áo bông ấm áp lòng người."
Ánh mắt mẹ vụt tối lại.
"Con là đứa trẻ tuyệt vời nhất, chỉ tiếc mẹ lại là người mẹ tồi tệ, không thể cho con một mái ấm trọn vẹn."
Tôi biết giờ mẹ đã hoàn toàn tuyệt vọng về cuộc hôn nhân này.
"Mẹ này."
Tôi làm bộ thần bí thì thào: "Con thực ra là nhà tiên tri đại tài đấy."
"Con có thể dự đoán nhiều chuyện. Ví dụ... con sẽ mãi yêu mẹ, và bố mẹ nhất định sẽ bách niên giai lão."
Mẹ bật cười phì: "Con nít đừng có nói nhảm."
Tôi biết bà không tin.
Không sao, tôi sẽ biến điều đó thành sự thật.
Hôm sau tan học, tôi bắt xe buýt đến công ty bố.
Cánh cửa phòng tổng giám đốc đóng ch/ặt.
Thư ký Tiểu Lưu thấy tôi, mặt biến sắc:
"Đại... đại tiểu thư, sao cháu lại tới đây..."
"Lục tổng đang... đang bận, ông ấy dặn không cho ai vào làm phiền..."
Chỉ hai câu ngắn mà chú Lưu nói lắp bắp.
Rõ ràng có gian tình.
Tôi đang phân vân thì nghe vẳng ra tiếng phụ nữ khóc nức nở.
Giọng khóc thanh mảnh mà kéo dài.
Ngay lập tức.
Tôi đứng ch/ôn chân.
Hai bàn tay nhỏ nắm ch/ặt.
- Không lẽ nào... bố tôi thật sự... ngoại tình?
Trai đểu thối tha thì đáng bỏ đi!
Nếu đúng thế, dù là bố ruột tôi cũng không giúp hàn gắn với mẹ.
Tôi chạy tới trước cửa bằng đôi chân ngắn cũn.
"Ầm!"
Cánh cửa bị tôi đẩy mạnh bật ra.
Nhìn cảnh tượng trong phòng, tôi há hốc mồm.
Bên trong... chẳng có cảnh nóng nào.
Một phụ nữ đang ngồi khóc thút thít trên sofa.
Khăn giấy lau mũi vương vãi khắp sàn.
Bố tôi chỉnh tề ngồi sau bàn làm việc, chống tay với vẻ mệt mỏi.
Rõ ràng đang kiềm chế sự bực dọc.
Thấy tôi bước vào.
Cả hai cùng sửng sốt.
"Miaomiao?" Bố ngạc nhiên, "Sao con lại đến?"
Tôi chưa kịp đáp, người phụ nữ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhoẻn miệng cười yếu ớt.
"Ôi, đây là Miaomiao à? Giống bố quá nhỉ... Tốt quá..."
Mùi nước hoa trên người cô ta khiến tôi hắt xì liên tục.
Nếu tôi nhớ không nhầm, người phụ nữ mặc váy trắng này chính là bạch nguyệt quang của bố trong truyện - Bạch Vy Vy.
Bề ngoài ngây thơ đáng thương nhưng thực chất là trà xanh chính hiệu.
Cô ta cư/ớp công c/ứu bố hồi nhỏ của mẹ, lại muốn lợi dụng ân tình để cưới bố.
Biết bố đã lấy mẹ, cô ta liên tục giả bệ/nh để m/ua chuộc lòng thương hại.
Những tin đồn ngoại tình của bố đều do cô ta dựng lên, nhằm chia rẽ tình cảm vợ chồng để bố ly hôn với mẹ.
Lúc này Bạch Vy Vy đảo mắt, lại ngoảnh sang bố:
"Chu Thời, kết quả khám của em ra rồi... em bị u/ng t/hư."
Cô ta lấy khăn giấy che miệng, giọng nghẹn ngào.
"Đã vào giai đoạn cuối rồi, em nghĩ chữa trị cũng vô ích thôi. Thời gian cuối, em chỉ muốn được bên anh."
"Lục Chu Thời, dù đời này không làm vợ anh, nhưng được ra đi trong vòng tay anh, em cũng mãn nguyện rồi."
Giọng nói n/ão lòng, dáng vẻ tang thương.
Khiến người ta không khỏi xót thương.
Thấy ánh mắt bố thoáng động lòng, chuông báo động trong tôi vang lên dữ dội.
Tôi vội chạy tới, lao vào lòng bố:
"Bố ơi! Con đói rồi, bao giờ về nhà ăn cơm?"
Bố nghe thế liền vội vàng: "Về ngay bây giờ con ạ."
Tôi tưởng đã thoát được bài diễn tình cảm của Bạch Vy Vy.
Ai ngờ cô ta lại thở dài n/ão nuột.
"Hụ... Em thích con gái lắm, tiếc số em bạc, chẳng lấy chồng cũng không có con gái. Chu Thời, anh mang con đến thăm em thường xuyên nhé. Đây là nguyện ước duy nhất của em thôi."
Tôi sờ sờ mặt mình.
Ý đồ lộ rõ quá rồi.
Tiếc cho ông bố tổng tài thiểu năng nhà tôi, vừa nghe khen con gái dễ thương đã cười tít mắt.
Ông gật đầu: "Nếu em thích Miaomiao, anh sẽ thường xuyên đưa cháu đến."
Khóe môi Bạch Vy Vy nở nụ cười mãn nguyện.
Cô ta cúi xuống, nở nụ cười hiền hậu với tôi:
"Miaomiao, cô nghe nói cháu thích đồ ngọt nhưng mẹ không cho ăn nhiều."
"Không sao, muốn ăn cứ tìm cô, cô sẽ làm bánh ngọt cho cháu, bánh cô làm ngon lắm đấy."
Lời này nói với đứa trẻ thật có khi nó đã ngây ngô đồng ý.
Tiếc là, tôi không phải.
Tôi chớp mắt, nói rành rọt:
"Cô ơi, cháu nhỏ chứ không ng/u. Cô đ/á/nh bài tình cảm với cháu vô ích thôi."
"Vả lại mẹ quản cháu là vì tốt cho cháu, mong cô đừng thêm mắm thêm muối nữa."
Đúng lúc chú Tiểu Lưu đẩy cửa bước vào, đặt tách trà trước mặt Bạch Vy Vy.
Chú lễ phép nói: "Tiểu thư Bạch, trà xanh ạ."
Câu nói đầy ẩn ý.
Lại quá đúng lúc.
Mặt Bạch Vy Vy biến sắc.
Còn tôi thì không nhịn được bật cười.
Bố tôi ho nhẹ, vỗ đầu tôi với vẻ trách móc.
"Miaomiao, đừng nói thế, cô Bạch chỉ muốn tỏ thiện chí với con thôi."
Tôi không kiêng nể gì: "Cô Bạch ơi, cô là người chuyển giới à?"
Bạch Vy Vy sững sờ, nước mắt ngân đầy mi:
"Bé cưng, sao lại hỏi thế? Có phải con không thích cô? Nhưng cô thật lòng thương con, muốn làm bạn với con mà..."
Bố tôi ngượng ngùng, vội đưa khăn giấy cho Bạch Vy Vy rồi xin lỗi hộ tôi.
"Miaomiao được bố mẹ chiều từ nhỏ, nói năng thẳng tính, em đừng để bụng."
Nhưng Bạch Vy Vy khóc càng thảm thiết.
"Hu hu, em biết chị dâu không ưa em, nhưng không ngờ cả Miaomiao cũng vậy..."
Đồ trà xanh ch*t ti/ệt này giỏi đ/âm chọt thật.
Lại định ám chỉ mẹ tôi.
Như thế thì đừng trách tôi không nương tay.
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 8
Chương 5
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook