Đàn ông và Tiền, Phải Giữ Lại Một

Đàn ông và Tiền, Phải Giữ Lại Một

Chương 6

11/12/2025 08:56

Trên xe, con trai tò mò hỏi tôi:

"Mẹ ơi, hôm trước sao bố khóc vậy?"

"Có lẽ vì con của bố ấy nghịch quá, khiến bố ấy tức khóc thôi." Tôi vừa cài dây an toàn cho con vừa đáp.

Trên đường về, câu nói "nước mắt cá sấu" chợt hiện lên trong tâm trí tôi.

Hai ngày sau, khi tới đón con tan học, tôi bị Ngô Vân chặn ngay cổng trường mầm non.

"Tao đoán chính là mày rồi! Đồ trơ trẽn! Chim đã sổ lồng khó mà bắt lại, chưa nghe bao giờ à? Chu Dạ đã vứt bỏ mày rồi, mày còn cố theo đuôi hắn. Lại còn cố tình cho con mình học chung trường với con tao!"

"Trước mày ch/ửi tao là tiểu tam, giờ thì sao? Mày cũng muốn làm tiểu tam hả?"

Ngô Vân xối xả mắ/ng ch/ửi tôi trước sự chứng kiến của hàng loạt phụ huynh đang đợi con.

15

"Mày tưởng đàn bà con gái ai cũng như mày, thích tranh chồng người khác làm tiểu tam à?"

"Mày dám ch/ửi thêm câu nữa, tao báo cảnh sát bắt mày bồi thường tiền m/ua vòng vàng cho tao!" Tôi vênh mặt giơ chiếc điện thoại mới m/ua lên.

"Mày dọa tao? Tao ch/ửi thì sao? Không những ch/ửi, tao còn đ/á/nh mày nữa!"

Ngô Vân giơ tay định t/át vào mặt tôi. Tôi nhắm mắt lại, nhưng cái t/át không hề rơi xuống.

"Mày đủ rồi đấy!" - Là Chu Dạ.

Hắn nắm ch/ặt cổ tay Ngô Vân: "Anh giải thích bao nhiêu lần rồi, chỉ chào hỏi vài câu lúc đón con, sao em không chịu tin? Còn phải đến tận trường gây chuyện?"

Chu Dạ liếc nhìn tôi rồi lại nhìn Ngô Vân, mặt mày ủ dột.

"Chào hỏi vài câu? Ngày xưa chúng ta cũng bắt đầu từ vài câu chào hỏi, anh tưởng em tin lời anh sao?" Ngô Vân gi/ật tay ra.

"Tại sao em lại trở nên thế này?" Chu Dạ thở dài bất lực.

Lúc này tôi mới để ý tới Ngô Vân. Vẻ thanh lịch, kiêu sa ngày nào đã biến mất. Cô ta thậm chí chẳng buồn tô son điểm phấn, tóc buộc loẹt xoẹt bằng kẹp, sơn móng tay bong tróc như tường mục.

"Tại sao ư? Anh không biết tại sao em thành ra thế này sao?" Ngô Vân chỉ thẳng vào tôi: "Tất cả là do cô ta! Cô ta hại em bị nhà trường kỷ luật, mất chức danh khó khăn lắm mới đạt được, còn bị điều chuyển xuống tiểu học!"

"Anh ly hôn với cô ta xong trắng tay, mất việc cũng do cô ta giở trò. Cô ta khiến chúng ta thành trò cười cho thiên hạ, anh không xin được việc, em mất hết cơ hội thăng tiến!"

"Anh không nghĩ cách trả th/ù cô ta, ngược lại còn hỏi em sao thành ra thế này?"

Tôi không ngờ Ngô Vân lại rõ rành rành đến thế.

"Anh nói bao lần rồi, chuyện việc làm của anh không liên quan đến cô ấy. Người đăng video đám cưới là cậu anh, ông ấy lỡ tay thôi." Lời giải thích của Chu Dạ như đổ thêm dầu vào lửa.

"Anh hối h/ận rồi phải không? Anh hối h/ận vì đã đến với em, hối h/ận vì cưới em phải không?"

"Cô ta không hề yêu anh! Không ai đối xử tà/n nh/ẫn với người mình yêu như thế. Chu Dạ đừng có ngốc nữa, Lâm Phương không hề yêu anh!"

"Giờ chỉ có em yêu anh, không chê anh thất nghiệp nghèo khó, nguyện nuôi anh. Giặt đồ nấu cơm cho anh, bóc tôm giặt tay cho anh!" Ngô Vân túm cổ áo Chu Dạ lắc đi/ên cuồ/ng.

Hóa ra không chỉ mình tôi là kẻ ngốc.

"Đủ rồi! Ai bắt em làm mấy trò này đâu?" Chu Dạ gỡ tay Ngô Vân, đẩy cô ta ngã sóng soài.

16

"Không được b/ắt n/ạt mẹ con! Con đ/á/nh ch*t ông!"

Đúng lúc tan học, con trai Ngô Vân chạy ra chứng kiến cảnh tượng. Thằng bé như con thú nhỏ gi/ận dữ xông tới đ/ấm vào chân Chu Dạ.

"Mẹ ơi, về nhà thôi."

Con trai tôi lúc nào đã đến bên cạnh, kéo nhẹ vạt áo tôi.

"Ừ, về nhà ăn cơm rồi xem hoạt hình nào." Tôi bế con hôn lên má, bước đi.

"Đừng đi! Đồ tiện nhân, đứng lại mau!"

Tiếng Ngô Vân gào thét vang sau lưng.

"Thôi đi em, em không thấy x/ấu hổ thì anh còn ngại!"

Cùng với điệu bộ đi/ên tiết của Chu Dạ.

Một tuần sau, con trai bảo tôi Ngô Hạo đã chuyển trường.

Nhưng Chu Dạ vẫn xuất hiện ở cổng trường mầm non.

17

"Dù sao anh cũng là cha của Lạc Lạc mà? Anh muốn gặp con nhiều hơn." Chu Dạ cười nói.

Tôi gật đầu: "Được thôi."

Tình phụ tử muộn màng dù chẳng đáng giá, nhưng tôi không có quyền thay con lựa chọn.

"Thời trẻ cứ ngỡ tình yêu là nhất, thích là hơn tất cả. Giờ mới biết hợp nhau mới là tốt nhất."

"Lâm Phương à, ngày trước chúng ta thực sự rất hợp. Anh không khéo ăn nói, nhưng em hiểu anh. Anh nói lời khó nghe, nhưng em không so đo."

"Nói thật, em tuy không xinh bằng Ngô Vân, nhưng ở bên em anh thấy thoải mái hơn bây giờ nhiều." Chu Dạ đứng cạnh tôi nói với vẻ hối h/ận.

"Ồ?" Tôi giả vờ hứng thú.

"Ngô Vân không phải bạch nguyệt quang của anh sao? Trước anh cất giữ bao nhiêu ảnh cô ta như báu vật. Vì ly hôn với em để cưới cô ta, anh có thể bỏ cả con cái nhà cửa, giờ sao lại nói thế?"

Hắn thở dài: "Anh cũng không hiểu sao cô ấy lại thành ra thế này, có lẽ bạch nguyệt quang chỉ nên tồn tại trong ký ức thôi."

"Không phải cô ta thay đổi, mà do anh khiến cô ta thành vậy." Tôi mỉm cười.

"Bạch nguyệt quang vẫn mãi là bạch nguyệt quang, chỉ là ánh trăng chiếu vào vũng lầy như anh thì làm sao sáng được? Nên chỉ có thể trách anh quá thảm hại, đừng đổ lỗi cho bạch nguyệt quang."

"Thực ra, anh cũng chẳng yêu bạch nguyệt quang. Anh chỉ yêu chính mình thôi. Yêu tuổi thanh xuân rực rỡ của bản thân, yêu vai diễn người tình si sâu nặng trong chính câu chuyện của anh. Còn nữ chính là ai, chẳng quan trọng."

Nghe xong, Chu Dạ đờ đẫn như kẻ mất h/ồn. Hắn đứng im bất động cho đến khi thấy con trai bước ra, mới vội vàng quỳ xuống tươi cười:

"Lạc Lạc, bố đây! Bố cho con chơi máy bay nhé?"

Hắn không biết từ đâu lôi ra mô hình máy bay.

Con trai nhíu mày: "Thưa bố, con không thích máy bay, cũng không muốn chơi với bố."

"Mẹ ơi, về nhà thôi. Tối nay con muốn đọc nốt cuốn Hoàng Tử Bé."

Con trai dù giống Chu Dạ như đúc, nhưng tính cách lại như tôi, cùng đam mê đọc sách.

Chu Dạ sững sờ đứng hình, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối khi hai mẹ con tôi rời đi.

18

Tối đó, tôi nhận được tin nhắn thoại của Chu Dạ: "Lâm Phương, em còn yêu anh không?" Giọng hắn nghe như s/ay rư/ợu.

"Có." Tôi đáp.

Đầu dây bên kia bỗng xúc động: "Vậy chúng ta..."

"Nhưng chỉ còn trong ký ức thôi. Tình yêu của em dành cho anh giờ chỉ còn trong quá khứ. Em sẽ không cố quên anh, cũng không cố không yêu anh."

"Bởi em đã buông bỏ rồi, Chu Dạ ạ."

Vì đã buông bỏ, nên mới có thể thành thực đến thế.

Đầu dây bên kia im lặng.

19

Tình yêu không có lỗi, lỗi là ở con người.

Nếu hỏi tôi còn yêu nữa không?

Câu trả lời là: Có.

Nhưng trước đó, tôi đã học cách yêu lấy chính mình trước.

—— HẾT ——

Danh sách chương

3 chương
11/12/2025 08:56
0
11/12/2025 08:54
0
11/12/2025 08:52
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu