Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Toàn thân đ/au đớn, bụng cũng quặn thắt không yên. Cảm giác dòng dịch ấm nóng đang chảy ra từ phía dưới, chất lỏng màu đỏ nhuộm thẫm chiếc quần trắng của tôi.
Tôi nằm bẹp dưới đất, ánh mắt đờ đẫn dõi theo bóng lưng Ngụy Yến Xuyên đang bế Tưởng Linh chạy thẳng vào phòng cấp c/ứu. Từ đầu đến cuối, hắn chẳng buồn ngoảnh lại nhìn tôi lấy một lần.
Một y tá đi ngang vội đưa tôi vào khu cấp c/ứu. Tôi tưởng đứa bé sẽ không giữ được, nhưng không ngờ nó lại kiên cường đến thế. Nhờ sự can thiệp kịp thời của bác sĩ, th/ai nhi đã được c/ứu sống.
Kiệt sức nằm trên giường bệ/nh, tôi khẽ đặt tay lên bụng. Sự xuất hiện của đứa bé này khiến lòng tôi rối bời. Tôi chưa từng muốn giữ lại nó. Làm sao tôi có thể bình thản sinh con cho Ngụy Yến Xuyên - kẻ đã phá nát gia đình tôi?
Nhưng Tưởng Linh khẳng định mọi chuyện đều do cô ta dàn dựng, Ngụy Yến Xuyên hoàn toàn vô tội. Nếu tôi nói ra sự thật, liệu hắn có chịu điều tra?
Đang phân vân, cánh cửa phòng bỗng bị đạp mạnh từ phía ngoài. Ngụy Yến Xuyên xông vào như cơn lốc, thẳng đến giường bệ/nh túm ch/ặt cổ áo tôi: "Mày có th/ai? Thằng nào đây?"
Cổ áo bị siết ch/ặt, hơi thở tôi nghẹn lại: "Đứa bé... là của anh..."
Ngụy Yến Xuyên đ/ấm mạnh xuống đầu tủ giường: "Của tao? Hứa Vị! Tao đéo bao giờ đụng vào mày!"
Hắn đã quên sạch chuyện đêm đó. Vừa kinh ngạc, tôi vội giải thích: "Đêm sinh nhật anh..."
"Láo toét!" Hắn gầm gừ c/ắt ngang. "Đêm sinh nhật tao chỉ có Tưởng Linh bên cạnh!"
"Tưởng Linh? Không thể nào! Rõ ràng là em..." Câu nói dở dang khi Tưởng Linh bước vào phòng.
"Vị Vị, đến nước này rồi còn nói dối làm gì?" Giọng cô ta ngọt như mía lùi. "Đêm đó em mới về nước, đã ở bên A Xuyên suốt đêm. Đứa bé của em cũng được thụ th/ai từ hôm ấy."
Tôi choáng váng nhìn Tưởng Linh. Vậy là sau khi tôi rời đi, Ngụy Yến Xuyên và cô ta đã...? Trái tim tê dại, vốn đã tuyệt vọng đến cùng cực vì hắn, giờ đây chỉ thấy ng/uội lạnh. Đã không tin thì thôi.
"Anh cho rằng tôi ngoại tình, cứ nghĩ vậy đi." Tôi buông lời thờ ơ.
Đứng ngoài cửa, Tưởng Linh nở nụ cười đắc thắng. Môi cô ta mấp máy, ánh mắt đầy hả hê: "Hứa Vị, mày ch*t chắc rồi!"
Vừa đọc được câu nói c/âm ấy, cổ họng tôi đột nhiên bị siết ch/ặt. Ngụy Yến Xuyên nghiến răng: "Hứa Vị! Tao gh/ét nhất là phản bội! Mày dám phản tao, thì ch*t đi! Trước khi xử mày, tao sẽ xóa sổ cái th/ai nghịch chủng này!"
Gương mặt đi/ên lo/ạn của hắn méo mó khi phát lệnh: "Đâu! Lôi nó lên phòng phẫu thuật ngay!"
***
Theo lệnh Ngụy Yến Xuyên, mấy tên vệ sĩ lực lưỡng xông vào phòng, kh/ống ch/ế tôi lôi thẳng đến phòng mổ. Tôi không thèm kháng cự hay giải thích. Đứa bé này vốn dĩ tôi đã không muốn giữ, vậy để chính tay hắn kết liễu cũng tốt!
Không được gây tê, dụng cụ y tế lạnh ngắt đ/âm thẳng vào cơ thể. Tôi tự hỏi: "Đau không?" "Chẳng đáng gì!" So với nỗi đ/au Ngụy Yến Xuyên đã gây ra, những thứ này thấm vào đâu?
Hối h/ận chứ? Đã muộn rồi! Tất cả bắt đầu từ tình yêu viển vông, thì hãy kết thúc tại đây. Từ giây phút này, tôi phải tỉnh táo. Không còn ảo tưởng vào bất kỳ ai nữa.
Rời khỏi đây, tôi không còn là Hứa Vị ngốc nghếch nữa. Tôi sẽ là Nữu Hỗ Lộ Hứa Vị - kẻ sẽ khiến tất cả những ai đã làm tổn thương tôi phải trả giá!
Ca phẫu thuật kéo dài nửa tiếng. Bọn vệ sĩ th/ô b/ạo lôi xềnh xệch tôi về phòng bệ/nh. Ngụy Yến Xuyên ngồi trên sofa, tay cầm điếu th/uốc. Căn phòng ngập khói, đầy tàn th/uốc dưới sàn.
Thấy tôi bị lôi vào, hắn dán mắt không rời. Đôi mắt ấy chất chứa h/ận ý tận xươ/ng tủy. Hít sâu một hơi th/uốc, giọng hắn khàn đặc: "Cha đứa bé là ai? Thằng gian phu của mày là ai? Hứa Vị, nói!"
***
Tôi bật cười vô cảm: "Là ai thì sao? Đến nước này, ly hôn chẳng phải tốt nhất sao?"
"Ly hôn? Đúng là mày đã chuẩn bị sẵn thỏa thuận ly hôn! Hứa Vị, không dễ dàng thế đâu!" Ngụy Yến Xuyên gằn từng tiếng. "Giờ tao cho mày cơ hội cuối. Khai ra tên gian phu, tao sẽ tha cho mày. Không thì biết hậu quả rồi đấy."
Hắn không yêu tôi, nhưng không thể chịu được sự phản bội - dù chỉ là giả tạo. Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn: "Anh định làm gì?"
"Mày không muốn bố mày sống nữa à? Hứa Vị, tao không bao giờ làm chuyện thiệt thân! Mày dám cắm sừng tao, thì phải chịu hậu quả!"
Hắn dám lấy bố tôi ra đe dọa? Chính hắn đã biến bố tôi thành người thực vật! Nhưng tiếc thay, bố tôi đã không còn nữa rồi.
Nhìn khuôn mặt sát khí của Ngụy Yến Xuyên, lòng tôi dâng lên nỗi bi thương. Dù đã cố dập tắt mọi tình cảm, nhưng tôi vẫn là con người. Một nụ cười đắng chát nở trên môi: "Ngụy Yến Xuyên, có giỏi thì gi*t tôi đi! Gi*t luôn bố tôi!"
Ngón tay hắn chỉ thẳng vào mặt tôi r/un r/ẩy. "Gi*t mày? Quá dễ dàng! Hứa Vị, nói ra đi! Tao không có đủ kiên nhẫn đâu!"
Tôi không hiểu tại sao hắn lại ám ảnh chuyện gian phu đến thế. Đã gh/ét tôi, thì tôi theo ai liên quan gì đến hắn? Tôi chưa từng phản bội, làm sao khai ra kẻ không tồn tại?
Thấy tôi im lặng, Ngụy Yến Xuyên mất kiên nhẫn: "Hứa Vị! Đây là do mày tự chuốc lấy! Mày cố tình che giấu cho thằng đó, vậy để xem nó có dám đến c/ứu mày không!"
Chương 16
Chương 14
Chương 13
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 10
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook