Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Khu tôi đang sống là một khu chung cư cũ, chuyện giải tỏa đất đai đã được đồn đại mấy năm nay. Lần nào nghe cũng có vẻ thật như đinh đóng cột, nhưng lần này không biết thực hư ra sao.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, tôi liền đến Ủy ban Nhân dân để dò la thông tin. Vừa tới nơi đã thấy đông người vây kín. Mấy nhân viên ủy ban tươi cười đón tiếp, nhiệt tình trả lời từng câu hỏi. Xem ra lần này chuyện giải tỏa là thật.
Chưa được mấy hôm, con trai tôi lại tìm đến. Lần này nó không giấu giếm mục đích: "Mẹ ơi, khu này sắp giải tỏa rồi, con đã đi hỏi rồi, căn nhà này có thể được đền bù hơn hai triệu đấy!"
Tôi nhướng mày: "Mẹ không định lấy tiền, vẫn chọn nhà."
Nó cười nói: "Mẹ à, con đã muốn nói từ lâu rồi. Sức khỏe mẹ không tốt, chi bằng dọn qua sống chung với nhà con. Ngày nào cũng được nhìn thấy cháu gái quý của mẹ, tuyệt biết mấy?"
Nhìn ánh mắt toan tính của nó, tôi giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Con nói cũng có lý. Vậy mẹ sẽ dọn qua ở cùng, số tiền đền bù đó mẹ định quyên góp hết, coi như làm việc thiện."
Con trai trợn mắt nhìn tôi không tin nổi: "Mẹ... mẹ định quyên hết?"
Tôi gật đầu: "Một bà già như mẹ cầm nhiều tiền thế làm gì? Quyên đi cho xong, đỡ bị mấy đứa họ hàng xa tít tắp đến v/ay mượn."
Mặt nó đột nhiên biến sắc: "Mẹ đừng đùa! Hơn hai triệu mà mẹ định quyên hết? Mẹ nghĩ mình là ai? Mẹ có bị lú lẫn không đấy?"
Tôi lạnh lùng hừ một tiếng: "Căn nhà này là của mẹ, tiền cũng là của mẹ. Con sốt ruột cái gì?"
Mặt nó tái xanh: "Mẹ chỉ có mỗi con là con trai, căn nhà đáng lẽ phải để lại cho con. Giờ giải tỏa rồi, tiền đương nhiên phải do con quyết định! Chuyện quyên góp mẹ đừng hòng, con không đồng ý!"
Nó nhìn tôi, giọng điệu lạnh băng: "Mẹ nên suy nghĩ kỹ đi. Mẹ chỉ có mỗi con thôi, về già còn phải nhờ con chăm sóc đấy! Mẹ bị nhồi m/áu n/ão rồi, biết đâu sau này nằm liệt giường. Nếu không muốn sống dở ch*t dở thì phải nghe lời con, hiểu chưa?"
Nghe những lời đe dọa đầy á/c ý của con trai, đầu tôi ù đi, mắt hoa lên, người lảo đảo rồi gục xuống. Tôi biết cơn nhồi m/áu n/ão của mình tái phát rồi. Trước khi mất hết ý thức, tôi kịp thấy con trai hoảng hốt cầm điện thoại định gọi cấp c/ứu, nhưng rồi nó do dự bỏ máy xuống.
Trái tim tôi ch*t lặng.
**11.**
Khi tỉnh lại, người tôi nhẹ bẫng. Tôi tưởng mình đã ch*t. Bên tai văng vẳng tiếng "tít tít" đều đặn của máy theo dõi nhịp tim. Tôi gắng mở mắt, thấy cô y tá đang điều chỉnh dây truyền nước biển.
Y tá cho biết tôi bị tăng huyết áp dẫn đến tái phát nhồi m/áu n/ão, không quá nghiêm trọng, chỉ cần theo dõi vài ngày là xuất viện được. Nhớ lại cảnh tượng trước khi ngất, tôi hỏi: "Ai đưa tôi đến bệ/nh viện vậy?"
Cô y tá suy nghĩ một chút: "Hai thanh niên đưa bác đến. Một người tự nhận là con trai bác, còn người kia thì không rõ." Nghe cô miêu tả dáng người đó, tôi nhận ra ngay - Lâm Kiện, cháu họ tôi! Chắc là nó đến nhà thăm tôi, tình cờ gặp lúc tôi ngất xỉu.
Từ sau vụ cãi vã với con trai ở đồn công an, tôi thường xuyên liên lạc với cháu Kiện. Sau khi m/ua cho con nó mấy bộ quần áo đắt tiền cùng trái cây nhập khẩu, nó thường xuyên đến thăm tôi. Lần nào tôi cũng không để nó về tay không. Tôi tiếp cận nó với mục đích riêng, nào ngờ lần này chính nó c/ứu mạng tôi.
Đúng lúc đó, con trai bước vào phòng bệ/nh. Nhìn thấy nó, tim tôi lại quặn đ/au. Dù có mâu thuẫn nhưng tôi không ngờ đứa con ruột lại muốn lấy mạng mẹ mình!
Con trai tránh ánh mắt tôi, nghe y tá nói tôi khó nói chuyện thì trong mắt nó lóe lên vẻ mừng rỡ. Nó đến bên giường nắm tay tôi: "Mẹ ơi, thấy mẹ không sao con mừng quá!"
Tôi không thèm nhìn, nhắm mắt giả vờ ngủ. Sau đó, nó túc trực bên giường tôi suốt, ai cũng khen nó hiếu thảo. Nhưng khi không có người, nó vài lần dò xét. Thấy tôi tỏ ra không biết gì, nó thở phào nhẹ nhõm, thuê người chăm rồi rời bệ/nh viện.
Tôi biết thời cơ đã đến, nhờ y tá giúp: "Cô làm ơn gọi cảnh sát giúp tôi!" Cô y tá sửng sốt nhưng vẫn làm theo yêu cầu. Chẳng mấy chốc, hai cảnh sát tới nghe tôi kể lại sự việc hôm đó, nghi ngờ nhìn tôi: "Cụ ơi, có khi nào lúc đó cụ ngất đi, đầu óc không tỉnh táo nên nhìn nhầm không? Chúng tôi có tìm hiểu, hôm đưa cụ đi viện con trai cụ sốt ruột lắm, không giả vờ được."
Tôi cười khổ: "Tôi có bằng chứng." Hai cảnh sát ngây người.
**12.**
Cũng thật trùng hợp, dạo trước có người đến khu tôi quảng cáo camera thông minh, bảo dành riêng cho người già sống một mình như tôi. Nếu chẳng may ngã quỵ, camera sẽ tự gọi cấp c/ứu. Thấy có ba trăm mấy, tôi cũng lắp thử. Giờ nghĩ lại thì đúng là đồ vứt đi, nhưng đoạn video hẳn là còn lưu.
Cảnh sát nghe xong rất bất ngờ nhưng vẫn đến nhà tôi điều tra. Quả nhiên đúng như tôi nghĩ. Sau khi tôi ngất, con trai không gọi cấp c/ứu mà đứng nhìn chằm chằm. Mãi đến khi cháu Kiện gõ cửa, nó mới vội vàng bấm máy. Mọi người đều sững sờ, không ngờ có đứa con bạc tình đến thế.
Cảnh sát có lẽ đã quá quen với cảnh đời, không ngạc nhiên mà chỉ ái ngại: "Cụ ơi, nhẹ thì đây là mâu thuẫn gia đình, chúng tôi có thể hòa giải giúp. Nặng thì là tội hình sự, cụ nên thuê luật sư để kiện tụng." Họ nhắc nhở: "Dù sao đây cũng là con ruột, cụ nên suy nghĩ kỹ cách xử lý."
Lòng tôi rối bời. Dù đứa con này là kẻ vo/ng ơn bạc nghĩa muốn hại mạng tôi, nhưng tôi vẫn không nỡ lòng nào tà/n nh/ẫn như nó. Tôi... không đành lòng.
Sau hồi do dự, tôi nhờ cảnh sát giới thiệu luật sư. Luật sư nói vụ này rất khó thắng kiện, vì con trai hoàn toàn có thể biện minh rằng lúc đó hoảng lo/ạn không kịp phản ứng. Nhưng với bằng chứng camera, ít nhất cũng có thể kh/ống ch/ế được nó.
Chương 6
Chương 9
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook