Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi đã d/ao động trong giây lát.
Nhưng chăm trẻ không phải việc nhỏ, đêm thức trắng thì tôi làm sao chịu nổi? Hay thuê người giúp việc cho chúng?
Đang định mở lời, tôi chợt nghĩ ra: tình trạng sức khỏe của tôi thế nào, thằng con trai hiểu rõ mười mươi. Vậy mà nó chẳng buồn nhắc đến một chữ.
Nó chỉ muốn tôi tự nguyện tìm cách giải quyết giùm nó thôi.
Tôi lặp lại với con trai y hệt lời đã nói với con dâu: "Mẹ không chăm nổi nên mới đặt trung tâm hậu sản. Các con tự ý hủy đấy thôi."
Con trai nhăn mặt: "Mẹ lại nhắc chuyện đó làm gì? Chẳng phải đã qua rồi sao?"
"Rồi nếu mẹ không về, Hiểu Vân sẽ ly hôn với con! Với cả, nếu nó thật sự đổi họ cháu thì sao?"
Tôi bình thản đáp: "Con tự xử đi. Bản thân con còn chẳng mang họ tôi, cháu nội theo họ ai mẹ quản được sao?"
Dứt lời, tôi cúp máy.
Con trai gọi thêm hai cuộc nữa, tôi không nhấc máy.
Nó nhắn cả tràng tin nhắn than thở, tôi lờ đi. Nghĩ ngợi một lát, tôi tắt luôn điện thoại.
Có những chuyện không nên suy xét quá kỹ.
Bao năm nay, hễ gặp chuyện là con dâu hậm hực trước, con trai lại tìm tôi than thở. Tôi luôn nghĩ "giúp được thì giúp". Giờ ngẫm lại, con dâu đòi cái gì được nấy, khó khăn của con trai cũng tiêu tan.
Còn tôi?
Để m/ua nhà cưới vợ cho nó, tôi b/án căn hộ ba phòng ngủ, chuyển về chung cư một phòng bé tí.
Để lo tiền thách cưới, m/ua xe, tổ chức hôn lễ, tôi cạn sạch tiền tiết kiệm.
Lần này nữa, rõ ràng tôi đóng năm vạn, thế mà bị gán tội "bà mẹ chồng không chịu hầu tháng", đến nỗi hôn nhân của con trai rạn nứt cũng thành lỗi tại tôi.
Nhưng tại sao?
Tôi đã làm sai điều gì?
**6.**
Nghĩ mãi không thông, tôi quẳng hết sau lưng, xả láng du lịch mấy ngày liền.
Kỳ nghỉ kết thúc quá nhanh, tôi luyến tiếc trở về nhà.
Hôm sau, con trai đã bế cháu gái đến ngay.
"Mẹ ơi, con vất vả lắm mới dỗ được Hiểu Vân. Nhưng nó bảo mẹ đi du lịch thì mẹ nó cũng phải đi."
"Hai đứa con đi một tuần thôi, mẹ trông cháu giùm nhé!"
Nói rồi nó đẩy đứa bé vào tay tôi, quay đầu bước đi.
Tôi đứng hình, không ngờ nó dám làm trò này. Khi tỉnh táo lại, bóng nó đã biến mất từ lâu.
Tôi bật cười gằn. Nó tưởng tôi bất lực phải nhận đò/n à?
Nửa tiếng sau, tôi bồng cháu gái vào đồn công an.
...
Viên cảnh sát hỏi lại lần nữa: "Bà muốn tố cáo con trai bỏ rơi cháu gái?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy."
Mấy người trong đồn nhìn nhau ngơ ngác.
Tôi lấy điện thoại, chỉ vào kết quả tìm ki/ếm: "Luật quy định bà nội chỉ có nghĩa vụ nuôi cháu khi cha mẹ đứa trẻ qu/a đ/ời hoặc mất khả năng lao động."
"Chúng nó sống nhăn răng đầy đủ, không phải bỏ rơi thì là gì?"
Cảnh sát hiểu ra đây chỉ là mâu thuẫn gia đình, khuyên nhủ: "Bà ơi, dù sao cũng là người nhà, mình ngồi lại nói chuyện tử tế đi ạ."
Tôi kiên quyết: "Chẳng còn gì để nói. Tôi giao cháu cho các chú, các chú xử lý đi."
Vừa định rời đi, họ vội chặn lại: "Bà thật sự bỏ mặc cháu bé?"
Tôi gật đầu: "Luật pháp chẳng quy định rồi sao? Đợi cha mẹ nó ch*t hết thì mới đến lượt tôi lo."
Viên cảnh sát há hốc không đáp được.
Tôi thầm đắc ý.
Tôi đâu phải loại người già lắm điều, gặp chuyện là ăn vạ lộn xộn.
Nhưng một bà lão biết vận dụng luật pháp như tôi còn đ/áng s/ợ hơn!
May nhờ chuyến du lịch vừa rồi quen một bạn đồng hành, anh ta kể chuyện người thân sau khi con trai mất tranh giành cháu với con dâu. Luật sư bảo mẹ đứa trẻ còn sống thì ông bà không có quyền nuôi dưỡng.
Cảnh sát đã gọi điện cho con trai nhưng không cho tôi về.
Nghĩ lại, tôi quyết định ở lại.
Hôm nay coi như đã gi/ật mặt l/ột da, tôi tưởng tượng được thằng con gi/ận dữ thế nào. Nếu nó đến gây sự, ở đồn công an vẫn hơn về nhà.
**7.**
Một tiếng sau, con trai, con dâu và mẹ vợ nó kéo vali xuất hiện tại đồn.
Con trai gi/ận dữ quát: "Mẹ!"
"Con dâu đẻ không chịu hầu tháng, bỏ đi du lịch con đành bỏ qua. Nhưng giờ chỉ nhờ mẹ trông cháu một tuần mà mẹ làm cái trò gì thế này?"
"Mẹ nhất định phải phá tan gia đình con mới hả dạ sao?"
Nhìn bộ mặt buộc tội của nó, tôi hỏi lại: "Mẹ bỏ năm vạn đặt trung tâm hậu sản, con lấy tư cách gì buộc tội mẹ không chăm sóc?"
Con trai bực dọc: "Lại trung tâm hậu sản! Chuyện này không qua được hả?"
"Mẹ ơi, con đã nói rồi, đó là vì..."
Nó lải nhải những lời lẽ vo tròn quen thuộc.
Đợi nó dứt lời, tôi thất vọng hỏi: "Lý Tiến, con tự hỏi lương tâm xem, thể trạng mẹ có đủ sức hầu tháng không?"
Con trai ngập ngừng: "Vậy mẹ bảo con phải làm sao? Con thật sự bế tắc, lẽ nào bỏ mặc Hiểu Vân và cháu bé?"
Lại câu nói quen thuộc ấy!
Tôi cảm thấy bất lực vô cùng.
Không phải tôi không giúp nó giải quyết, nhưng nó đối đãi thế nào?
Lúc này, con dâu khẽ cười lạnh lùng: "Lý Tiến, hôm nay không cho tôi thỏa đáng, chúng ta ly hôn! Tôi sẽ bế con về nhà ngoại ngay!"
Lời nói nhắm vào con trai nhưng ánh mắt nó lại chằm chằm tôi, vẻ đắc thắng hiện rõ trên mặt.
Mẹ vợ giả vờ m/ắng: "Hiểu Vân! Đừng có tùy tiện nhắc đến chuyện ly hôn!"
"Mẹ chồng con đâu phải người vô lý, chưa đến mức đó."
Quay sang tôi, bà ta nói: "Làm mẹ ai cũng thế, vì hạnh phúc của con cái, hy sinh tất cả cũng đáng. Bà nghĩ có đúng không?"
Tôi phớt lờ bà ta, căn nguyên vấn đề đâu phải ở đây.
Tôi nhìn thẳng con trai: "Vợ con, con cái con, con tự xử đi."
Con trai im lặng nhìn tôi hồi lâu, nói: "Mẹ... hôm nay mẹ không giúp con, đừng trách con sau này..."
Chương 6
Chương 9
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook