Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Lời đáp lại ta là tiếng quở trách đầy khó tin của mẫu hậu:
"Ngươi... ngươi sao có thể nhẫn tâm đến thế!?"
"Hắn là phụ hoàng của ngươi đó! Trước kia hắn từng thương yêu ngươi biết bao!"
Ta khẽ cười khẩy:
"Mẫu hậu nói sai rồi? Người và Thái thượng hoàng, kẻ được sủng ái nhất vốn là Nhu Giai công chúa đã khuất."
Mẫu hậu như bị trúng đò/n, lảo đảo lùi vài bước:
"Quả nhiên ngươi vẫn còn h/ận! Vẫn h/ận A Quỳnh, phụ hoàng và ai gia. Những năm qua, rõ ràng ngươi ở Kim Lăng thành nhưng chưa một lần đến gặp chúng ta."
"Nhưng ai gia đã biết lỗi rồi, ai gia đã mất một đứa con gái, giờ ngươi cũng muốn bỏ rơi ta sao? A Kha, sao ngươi nỡ lòng đến thế!"
Ta bình thản đáp:
"Mẫu hậu lại nhầm nữa rồi, kẻ nhẫn tâm vốn là các người."
"Là các người sinh ra Ứng Mộng Quỳnh rồi lại sinh ta nhưng chẳng thể công bằng. Là các người thiên vị A Quỳnh nhưng bỗng dưng đối xử tốt với ta khiến hai chị em đố kỵ tranh đấu."
"Là các người gi*t ch*t Ứng Mộng Quỳnh, tạo nên Ứng Mộng Kha hôm nay. Sao giờ đây lại không vừa lòng nữa?"
Những sự thật đẫm m/áu bị ta phơi bày thẳng mặt, mẫu hậu h/oảng s/ợ đầy hối h/ận:
"Ai gia... ai gia cũng lần đầu làm mẹ, các ngươi không thể đổ hết lỗi lên ai gia. Dù ta có sai đi nữa, nhưng giờ đây bị tước đoạt quyền thế, giam cầm trong cung, lại thêm chứng đ/au đầu hành hạ sống không bằng ch*t. Ngươi là con gái ta, không thể tha thứ cho ta một lần sao?"
"Không thể."
"Vì sao?!"
Bà không thể hiểu nổi.
Ta nở nụ cười lạnh lùng:
"Bởi vì Ứng Mộng Quỳnh."
Bà ngơ ngác: "A Quỳnh? Nó còn nói gì nữa?"
Ngày ấy lúc A Quỳnh thập tử nhất sinh, nàng còn thì thào:
"Ứng Mộng Kha, đừng h/ận ta nữa, ít nhất đừng chỉ h/ận mình ta. Ta sắp ch*t rồi."
"H/ận kẻ đã ch*t thật vô vị."
"Hãy h/ận những kẻ còn sống, đáng bị h/ận."
"Đừng bao giờ... bao giờ tha thứ cho họ."
*
Trong đại điện, thái hoàng thái hậu đã thấu hiểu tất cả gào khóc thảm thiết.
Đớn đ/au đến tận xươ/ng tủy.
Nhưng chẳng ai thương xót bà.
Ta bước đi không ngoảnh lại.
Sau ba năm để tang, ta thành hôn với Hoắc Lâm.
Trong khoảng thời gian ấy, thái hoàng thái hậu vẫn c/ầu x/in được gặp ta, nhưng ta chưa từng đáp ứng.
Cuối cùng, vào năm thứ hai.
Dưới sự hành hạ của chứng đ/au đầu nhiều năm, bà chọn cách uống đ/ộc t/ự v*n.
Năm sau, ta và Hoắc Lâm có một con gái.
Chúng ta không dám chắc mình có thể công bằng như nước trong bát.
Vì thế suốt đời chỉ có duy nhất nàng bé này.
Con gái nhận được tất cả yêu thương của chúng ta.
Không cần so sánh hơn khen với bất kỳ ai.
Không cần tranh giành từng chiếc váy áo.
Bởi mọi thứ đều thuộc về nàng.
Đến nỗi thiên hạ ai cũng biết:
Vĩnh Ninh công chúa và Vũ An tướng quân chỉ có một ái nữ.
Nâng niu như bảo vật.
Xem như hạt minh châu đ/ộc nhất trên bàn tay.
- HẾT -
Chương 6
Chương 8
Chương 11
Chương 13
Chương 7
Chương 7
Chương 9
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook